CHƯƠNG 599: CHẾT CHẮC
Nakato điên rồi, Eguchi Fukuna lại thầm đắc ý, tuy Tầm Long Hội rất lợi hại, cũng không biết tại sao Lý Quý lại kính cẩn với Sở Vĩnh Du như vậy, nhưng Tầm Long Hội thì như nào, ở trước mặt nhẫn giả thì không bằng cái rắm, mà Nakato chính là một vị Hạ nhẫn.
Không nói hai người bọn họ, Lý Quý cũng sững người, hai thằng điên từ đâu chui ra này, vậy mà chỉ vào Sở Vĩnh Du nói muốn xử anh? Mẹ kiếp đây là làm loạn sao… Không dễ dàng gì Sở Vĩnh Du muốn đến nơi để vật phẩm đó, ngộ nhỡ xảy ra rắc rối gì thì sao.
“Anh là ai?”
Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu lại, nhìn Eguchi Fukuna, nghĩ tới nghĩ lui chắc chắn không quen, hơn nữa anh ở nước R, chắc sẽ không có kẻ địch, sao đột nhiên chui ra một kẻ muốn giết mình.
Eguchi Fukuna cười lạnh.
“Cậu chính là Sở Vĩnh Du đúng không, tôi là ai? Câu hỏi này hỏi rất hay, Yamakawa Gin biết chứ? Tôi là anh rể lớn của nó, ông đây đã lên kế hoạch đánh giết mấy lần đều để thằng oắt cậu phá hỏng. Ngoài điều này ra, cậu vậy mà còn dám ngủ với Nozawa Yuri, đó cũng là người phụ nữ của ông đây, biết không?”
Nói đến đây, nụ cười lạnh trên mặt Eguchi Fukuna càng sâu thêm.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu chết một cách dễ dàng đâu, tôi sẽ từ từ dày vò cậu, để cậu biết, kết cục lo chuyện bao đồng là gì.”
“Nakato đại nhân, ngài có thể ra tay rồi.”
Vừa quay đầu vừa nói, Eguchi Fukuna hoàn toàn ngây người tại chỗ, bởi vì bên cạnh đâu còn bóng dáng của Nakato, vội nhìn xung quanh, Nakato thật sự không thấy đâu nữa.
Bốp!
Đột nhiên, Lý Quý xông đến tát Eguchi Fukuna một cái ngã ra đất, sau đó đạp cho một trận, lúc này mới nhìn sang Sở Vĩnh Du cười ha ha.
“Sở đại nhân, loại rác rưởi này nhiều lần làm phiền nhã hứng của ngài, thật sự xin lỗi.”
Sở Vĩnh Du không nói gì, đã đi qua đó, do dự một chút vẫn để lại một câu cho Eguchi Fukuna.
“Sau này đừng tìm Gin gây phiền phức nữa, cô ấy là một cô gái rất tốt, nếu không mạng của anh đến đây là kết thúc rồi.”
Eguchi Fukuna ngã trên đất không ngừng rên rỉ cứ thế nhìn Sở Vĩnh Du và Lý Quý đi ra khỏi phòng, vô cùng đau đớn đồng thời cũng rất sốc, không rõ tại sao Nakato đột nhiên không thấy đâu nữa.
“Anh thật là ngu xuẩn.”
Đang nghĩ, một giọng nói vang lên, ở trước người Eguchi Fukuna, Nakato xuất hiện lần nữa.
“Nakato đại nhân, ngài…”
“Im miệng!”
Sắc mặt của Nakato cực kỳ khó coi, còn may người nước R này dường như không định truy cứu thêm nữa, nếu không vừa rồi anh ta tuyệt đối không chạy thoát được.
“Đồ ngu, tôi đều không mở miệng, anh nói vớ vẩn cái gì, muốn hại chết chúng ta sao? Thi thể bên đó chính là tiền bối Yoshida của tôi, tuy cùng là Hạ nhẫn, nhưng thực lực của anh ta mạnh hơn tôi nhiều, ngay cả anh ta cũng bị cái tên Sở Vĩnh Du kia giết, tôi có thể làm lên sóng gió gì?”
Cái gì!
Nhìn thi thể của Yoshida, trong lòng Eguchi Fukuna dậy sóng ngầm, Sở Vĩnh Du, vậy mà lợi hại như vậy sao? Như vậy xem ra, anh ta có thể giữ được cái mạng, cũng thật sự là may mắn trong bất hạnh rồi.
Vội bò dậy, sắc mặt của Eguchi Fukuna đã tái nhợt.
“Nakato đại nhân, vậy chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này.”
Nakato cười lạnh.
“Rời khỏi là chắc chắn, có điều anh cũng có thể yên tâm, tên Sở Vĩnh Du đó chết chắc rồi, dám ở nước Nhật giết chết một nhẫn giả, đây là vảy ngược trong vảy ngược, muốn bồi dưỡng ra một nhẫn giả, đó là chuyện cực kỳ không đơn giản, tôi sẽ lập tức nói sự việc cho bộ lạc nhẫn giả, cho nên kết cục của Sở Vĩnh Du, anh chắc đã có thể tưởng tượng được rồi.”
Vừa nghe lời này, Eguchi Fukuna lần nữa khôi phục nụ cười, tâm trạng cực kỳ vui sướng.
So với hắn, sau lưng Nakato sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, dù sao nếu như trước đó bắt xe thành công, vậy thì chính là anh đối đầu với Sở Vĩnh Du trước, vậy thì, anh ta chắc đã chết rồi.
Bên ngoài câu lạc bộ UVT, khi Sở Vĩnh Du ôm Ngu Thư Di đi ra, Quan Phấn luôn nghe lời của anh ngoan ngoãn đứng đợi ở đằng xa đã vội vàng chạy tới.
“Thư Di!”
“Cô ấy không sao, chỉ là bị tiêm thuốc bây giờ đang trong trạng thái hôn mê, lát nữa sẽ tỉnh.”
Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, Quan Phấn mới thở phào, nhưng thấy Ngu Thư Di hôn mê, trong mắt cũng tràn ngập sự lo lắng.
“Anh Sở, tôi…”
“Trước tiên không cần nói, anh đưa Thư Di về khách sạn nghỉ ngơi, sau khi cô ấy tỉnh thì trực tiếp về nước, đừng ở lại đây, hiểu không?”
Gật đầu, Quan Phấn đón lấy Ngu Thư Di, sau khi nói một tiếng cảm ơn thì rời khỏi.
“Mặc Lục, giúp tôi chăm sóc bọn họ.”
Sở Vĩnh Du mở miệng, Lý Quý ở một bên thì nghi hoặc, không biết đây là đang tự nói với chính mình, hay là nói với ai.
“Đi thôi.”
Mặc Lục tuyệt đối là cực kỳ lợi hại, tuy hiện nay chỉ thấy tốc độ của nó rất nhanh, nhanh đến mức Sở Vĩnh Du cũng không theo kịp, nhưng có tốc độ như này, gần như đã là vô địch rồi.
Hơn nữa không biết tại sao, giữa anh và Mặc Lục dường như tồn tại một loại cảm ứng điện tim, mặc kệ ở đâu cũng có thể tìm được đối phương, cho nên anh không hề lo lắng Mặc Lục sẽ đi mất.
Sắp xếp như này, cũng là sợ đằng sau Lý Quý còn có ai khác, sau khi nhìn thấy một màn này, lại quấy rầy Quan Phấn và Ngu Thư Di nữa, mang đến phiền phức cho bọn họ.
Lý Quý lái một chiếc Mercedes việt dã, chạy về một nơi nào đó, Sở Vĩnh Du ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, không hề lo lắng Lý Quý sẽ cầu cứu hay gì khác, đây chính là sự tự tin, sự tự tin tuyệt đối.
Mà Lý Quý quả thật cũng rất cẩn thận, hận không thể bay máy bay qua đó, đợi đến đó, Sở Vĩnh Du sẽ chết chắc, tuyệt đối chết chắc, nhẫn giả bảo vệ vật phẩm đó, đều là cao thủ thật sự của bộ lạc nhẫn giả, không phải là loại Hạ nhẫn như Yoshida có thể so sánh.
Trăng lên, Lý Quý lái xe mấy tiếng đồng hồ, xe mới dừng lại.
Sở Vĩnh Du xuống xe, nhìn khu rừng trước mắt, lông mày hơi nhíu lại.
Rừng Tự Sát, tên trước kia là rừng cây Aokigahara, là một khu thắng cảnh nổi tiếng dưới núi Phú Sĩ, ngoài cảnh sắc tự nhiên tuyệt ra, cái nó thật sự nổi tiếng chính là hai chữ tự sát, mỗi năm đều sẽ có không ít người chọn tự sát ở đây, rất nhiều thi thể đều không thể tìm thấy, trong này không biết một số các nhà văn học, nhà nghệ thuật nổi tiếng của nước Nhật.
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du nhíu mày, Lý Quý bị dọa sợ, đã đến đây rồi, không thể để xảy ra chuyện sơ xuất gì được.
“Sở đại nhân, ngài hãy tin tôi, thật sự ở trong rừng Tự Sát, lúc đầu sau khi ba tôi mất, trao thứ đồ đó cho tôi, đồng thời cũng bảo tôi để vào một căn nhà gỗ ở trong rừng Tự Sát, nơi này vô cùng ngoằn ngoèo, rất dễ lạc đường, cho nên coi như là một lá chắn tự nhiên.
Gật đầu, Sở Vĩnh Du hờ hững nhả ra hai từ.