CHƯƠNG 531: ĐÂY CHÍNH LÀ VẬN MỆNH.
Chân ngắn và ông già đồ đen nào dám còn nhiều lời, cho dù Tôn Tiểu Bàn không lấy ra tôn giả lệnh của môn phái bọn họ, nhưng mà bây giờ đã hoàn toàn đảo ngược, cộng thêm Sở Vĩnh Du, bọn họ còn có lựa chọn nào khác?
“Chúng tôi đồng ý rút thăm.”
Nhận được đáp án, Tôn Tiểu Bàn vui vẻ.
“Vậy được rồi, Tiên Khách Nam Thái không cần phải tham gia rút thăm, các người có ý kiến gì không?”
Hả? Lời này vừa nói ra, sắc mặt của những lão già khác cũng thay đổi theo, thiếu đi một người thì đại biểu cái gì, ai cũng không phải là kẻ ngu.
Nhưng mà trở ngại sự kinh khủng của Tôn Tiểu Bàn, bọn họ thật sự không dám tùy tiện mở miệng, nhất là chân ngắn và ông già đồ đen, sợ nếu như không đồng ý thì người ta lại lấy ra hai lệnh bài, chẳng phải là bọn họ còn phải quỳ xuống đất cung kính gọi một tiếng sư thúc tổ à, như vậy thật sự xấu hổ rồi.
“Nhóc mập, không cần phải như thế này đâu, chuyện là do người làm, về phần rút thăm cứ dựa vào vận mệnh đi.”
Lúc này, Sở Vĩnh Du đột nhiên mở miệng làm cho những người khác nhẹ nhàng thở ra một hơi, bởi vì có thể nhìn thấy mối quan hệ của Tôn Tiểu Bàn và Sở Vĩnh Du không tầm thường.
“Được rồi, anh cũng đã nói như vậy, thế thì ở đây cũng không còn chuyện của Bàn gia tôi nữa, tôi đi trước đây.”
Tôn Tiểu Bàn bĩu môi, lập tức đi ra bên ngoài, Bàn Sơn cùng với những người còn lại lập tức quỳ rạp xuống đất cùng nhau lên tiếng.
“Cung tiễn sư thúc tổ.”
Nói đến đây, Tiên Khách Nam Thái bước tới khẽ mỉm cười nói.
“Rút thăm đi.”
Lúc này, sau khi trong lòng của bà ta đã hoàn toàn không có bất cứ gánh nặng và nỗi lo nào, thậm chí trên mặt còn dạt dào niềm vui, tất cả mọi người có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tiên Khách Nam Thái đều đã như thế, đương nhiên là những người khác cũng không phải nói cái gì nữa, Bàn Sơn lập tức cầm chắc mấy cái que gỗ trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
“Phía trên có chữ, ai rút trúng thì người đó, rút đi.”
Mỗi người đều lấy một cái, từ biểu cảm có thể nhìn ra được người nào là người được tuyển chọn.
Chân ngắn thở dài, miễn cưỡng cười nói.
“Có lẽ đây chính là vận mệnh.”
Nói xong, chân ngắn sờ lên đầu của Vương Minh Minh, sau đó nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Sở Vĩnh Du, tôi có một yêu cầu quá đáng, đương nhiên cậu có đồng ý hay không tôi cũng không có cách để cưỡng cầu. Tôi sẽ để cho đồ đệ của tôi hoàn toàn bỏ xuống hận thù ở trong lòng, hi vọng là cậu đừng tìm nó gây phiền phức nữa.”
Rõ ràng đây là đang bàn giao hậu sự, tất nhiên là chân ngắn đã rút trúng cái quẻ có chữ.
“Được, chỉ cần anh ta không trêu chọc tới tôi, tôi sẽ không chủ động giết anh ta.”
Sở Vĩnh Du đồng ý dứt khoát, đúng là lúc đầu cũng là như vậy, rốt cuộc chân ngắn cũng đã hiểu ý cười một tiếng, sau đó dẫn Vương Minh Minh đi ra ngoài.
“Chư vị, xin cáo từ.”
Một tiếng này, chỉ có Bàn Sơn và đám người Tiên Khách Nam Thái biết là có ý gì, những người đi đến đó cho đến bây giờ không có người nào trở về, lần từ biệt này có lẽ chính là vĩnh viễn.
Mặc dù bình thường mọi người là đối thủ cạnh tranh của nhau, người nào nhìn thấy người kia cũng ngứa mắt, nhưng mà đến thời khắc này ai nấy đều không khỏi có một loại cảm giác buồn rười rượi.
“Vĩnh Du, chúng ta cũng đang đi thôi, sư phụ sống ở Tỉnh Thành, mỗi ngày đều dạy em võ công. Hơn nữa, công pháp của bọn em cũng chỉ cần tập luyện hai tiếng đồng hồ lúc mặt trời mọc và mặt trời lặn là được rồi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của em.”
Đồng Ý Yên rất vui vẻ, đã có thể học võ công còn không ảnh hưởng đến quỹ đạo sinh hoạt bình thường của cô, thật sự không thể tốt hơn nữa.
Ba người bước ra khỏi Bàn Sơn điện, đi thẳng một đường đến cửa môn phái mà cũng không nhìn thấy Tôn Tiểu Bàn đâu, Sở Vĩnh Du kéo một đệ tử của Bàn Sơn môn lại rồi hỏi.
“Xin hỏi tôn… Bàn gia vẫn còn ở đây chứ?”
“Bàn gia đã rời khỏi đây mười phút trước rồi.”
Đã đi rồi à? Sở Vĩnh Du cũng không cưỡng cầu, dù sao thì cũng có phương thức liên lạc, chắc là sau này có thể còn gặp nhau, Tôn Tiểu Bàn này chính là người thần bí và cổ quái nhất trong số những người mà anh đã gặp.
Trên đường trở về, Sở Vĩnh Du lái xe, Đồng Ý Yên và Tiên Khách Nam Thái ngồi ở phía sau vô cùng thân mật.
“Tiền bối, người xem xem lúc nào thích hợp, chúng ta tổ chức một nghi thức thu nhận đồ đệ đi.”
Tiên Khách Nam Thái cười nói.
“Được, đến khi trở về ta sẽ tìm ngày hoàng đạo, bây giờ môn phái chỉ còn lại có ta và con, chắc chắn là nghi thức thu đồ đệ cần phải tổ chức long trọng, thành tựu tương lai của Ý Yên chắc chắn sẽ vượt qua cả ta, thậm chí còn vượt qua tổ sư năm đó của chúng ta. Cho nên, ta muốn để tất cả những người trong giang hồ biết rằng Lạc Hoa môn của chúng ta sắp quật khởi rồi.”
“Vâng, người quyết định thời gian, những chuyện khác để con sắp xếp.”
Trên mặt của Đồng Ý Yên vẫn luôn treo nụ cười, lúc này lên tiếng hỏi.
“Sư phụ đến Tỉnh Thành, con sẽ mua cho người một căn nhà nhỏ.”
“Không cần đâu, tốt xấu gì Lạc Hoa môn cũng đã từng là danh môn đại phái, những tài sản và cơ nghiệp để lại trong thành phố cũng không phải là một con số ít, đương nhiên là Tỉnh Thành có nhà ở, con yên tâm đi.”
Đang lái xe, điện thoại di động vang lên, Sở Vĩnh Du nhìn thấy có và tin báo điên cuồng truyền tới, lúc này mới nhớ ra khi ở bên trong Bàn Sơn môn thì điện thoại không có tín hiệu.
Lịch sử tin nhắn hiển thị toàn bộ đều là do một mình Báo Đốm gọi điện thoại, có đúng mười cuộc, lúc này anh ấn loa ngoài gọi trở về.
“Anh Sở, rốt cuộc cũng đã gọi điện thoại được cho ngài rồi.”
“Sao vậy, có chuyện gì gấp à?”
Sở Vĩnh Du thật sự không nghĩ ra Báo Đốm gấp gáp tìm anh như thế rốt cuộc là có chuyện gì.
“Anh Sở, có còn nhớ rõ cậu em họ tên là Lý Quang Quang đã đụng vào đuôi xe mercedes của ngài không?”
Nghe nói như vậy, thiếu chút nữa Sở Vĩnh Du đã trợn trắng cả mắt, nói nhảm à? Vừa mới trôi qua bao lâu, làm sao anh có thể quên được.
“Sao vậy? Không phải là tôi đã kêu cậu dạy dỗ cho cậu ta một trận rồi à, hỏi xem người đứng phía sau ra lệnh cho cậu ta giả mạo là ai?”
Có thể nghe ra cảm xúc khó tin trong lời nói của Báo Đốm.
“Vấn đề mấu chốt đó chính là Lý Quang Quang thật sự là em họ của anh Sở.”
Cái gì?
Chẳng những là Sở Vĩnh Du, ngay cả Đồng Ý Yên đang ngồi ở đằng sau cũng mở to hai mắt, cô có ấn tượng khá sâu sắc với Lý Quang Quang cứ luôn miệng nói mình là em họ của Sở Vĩnh Du, nhưng mà Sở Vĩnh Du đứng ở trước mặt lại không nhận ra, quá mức buồn cười.
“Cậu xác định.”
“Tôi chắc chắn. Anh Sở, mẹ của ngài tên là Lý Liên có đúng không? Từ lời khai của Lý Quang Quang, sau đó tôi lại cho người đi điều tra một chút, ba của Lý Quang Quang đúng là em trai ruột của Lý Liên, mẹ của ngài.”
Sở Vĩnh Du hoàn toàn bó tay, anh còn tưởng là người nào đang giở thủ đoạn sau lưng anh, không ngờ tới lại là người thân của mẹ anh.
“Anh Sở, bây giờ làm sao đây?”