CHƯƠNG 374: KHÁM BỆNH
“Chỉ có một khả năng này! Nếu không nhà an toàn là đồ của nội bộ tổ điều tra sự cố đặc biệt, chương trình tự huỷ mà cô nói, là cần phải có mật mã, người biết mật mã, có thân phận tuyệt đối không thấp ở trong đội, cho nên không còn nghỉ ngờ gì nữa.”
Nghe thầy phân tích của Sở Vĩnh Du, Tường Vi thầm gật gật đầu, như thể đúng là như vậy rồi.
“Vậy anh Sở, bây giờ tôi báo cáo lên trên.”
Thế nhưng, Sở Vĩnh Du lại xua xua tay.
“Không cần, khoan đánh rắn động cỏ trước đã, chuyện này không đơn giản, đằng sau còn có cá lớn, đợi tôi nhử đã.”
Lúc nói lời này, trong mắt Sở Vĩnh Du loé qua một ánh sáng lạnh.
Chương trình tự huỷ của nhà an toàn là sẽ nổ toàn bộ cả căn nhà an toàn, bắt kể chỉ tiết nhỏ nào cũng sẽ không để lại, đủ để thấy uy lực khủng bố đền thế nào, Sở Vĩnh Du có bị thương trong vụ nỗ hay không thì khoan hẵng nói đến, nhưng Tường Vi và bọn người Mã Trạch, tuyệt đối sẽ chả còn lại bã, hành động như vậy, không phải huyết thù, thì còn là gì nữa.
Một đêm yên bình vô sự, mặt trời mọc lên, cửa biệt thự mở ra, đầu tiên là Hình Thiên đi ra ngoài, có một loại cảm giác hăng hái hăm hở, nụ cười trên mặt hệt như là lần đầu tiên tìm được mối tình đầu vậy.
“Đại nhân, may mà không hỗ thẹn.”
Tuỳ tiện chắp tay hai cái, Hình Thiên liền nhảy nhớt tại chỗ, tính cách hoạt bát được thể hiện rõ ràng.
Sau đó là Huyết Cốt, cuối cùng mới là Mã Trạch.
Bắt đầu từ lúc này, có thể nhìn ra được, về thiên phú, vẫn là Hình Thiên lợi hại nhát, sau đó là Huyết Cốt, Mã Trạch vẫn xếp ở cuối.
Lúc này, ba người đứng thẳng hàng, đồng thời khom người với Sở Vĩnh Du một cái, cho dù là Hình Thiên, thì cũng thu lại khuôn mặt hí ha hí hố của mình.
Không có bắt kỳ thanh âm nào phát ra, nhưng hành động này, đã đại diện cho quá nhiều quá nhiều thứ, bọn họ đương nhiên biết sự quý giá của Long Mễ, sự hiếm có của Long Mễ, mà Sở Vĩnh Du, lại cho mỗi người 600 hạt, đây là khái niệm gì, thật sự đã không còn có ngôn ngữ gì để nói rõ nữa.
“Được rồi, đừng có lằng nhằng nữa, bận chuyện của mình xong, ba người các cậu đi Thiên Hải đón Đông Linh về Vân Kinh, không còn bao lâu nữa sẽ đến tuyển chọn chiến thần nước R rồi, tôi sẽ cho Đông Linh một lời giải thích ở đó.”
“Vâng!”
Ăn sáng với bốn người ở gần đó xong, Sở Vĩnh Du về nhà, còn chưa vào cửa thì điện thoại chợt reo lên, vậy mà lại là con nhỏ tinh nghịch Hồ Hân Hân lái chiếc BWM Mini kia.
“Soái ca, đừng quên anh còn phải giúp tôi một việc đó, tối nay 11 giờ, đoạn đường Đông Giao, kỹ năng lái xe của anh tốt như vậy, giúp tôi đi đua một vòng được không? Nếu như có thể lấy được hạng nhất thì tôi có trọng thưởng, đương nhiên, muốn bổn cô nương ngủ với anh là không được, nhưng tôi có thể tìm máy cô cho anh.”
Sở Vĩnh Du cạn lời, cái này là gì gì vậy, tư tưởng của người trẻ tuổi bây giờ, cũng quá là siêu việt rồi.
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Vừa mới cắt điện thoại vào thì bà xã Đồng Ý Yên đã kéo cửa đi ra ngoài.
“Vĩnh Du, em đi làm đây, đúng rồi, buổi trưa ra ngoài ăn cơm, Lam Mị mời khách, địa chỉ cụ thể thì đến lúc đó em sẽ gửi cho anh.”
Sở Vĩnh Du tò mò.
“Lam Mị mời khách? Có chuyện tốt gì sao?”
Đồng Ý Yên hôn một cái lên má của Sở Vĩnh Du, cười nói.
“Đương nhiên là chuyện tốt rồi, đi rồi anh sẽ biết thôi, còn nữa….”
Đến đây, Đồng Ý Yên chợt nhíu mày lại.
“Tối qua Hữu Hữu bắt đầu tiêu chảy, đã tiêu chảy cả 3 lần rồi, đã cho uống chút thuốc tiêu chảy rồi, còn dán miếng dán rốn nữa, hôm nay anh quan sát nhiều chút, nếu thực sự không được thì phải đi bệnh viện khám.”
Cái gì? Hữu Hữu bị bệnh? Sở Vĩnh Du nhất thời áy náy vô cùng, không màng được gì nữa, vội vàng xông vào trong.
Đến phòng ngủ, Tư Phu đang trông Hữu Hữu.
“Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, con trông là được rồi.”
Tư Phu gật gật đầu, trong mắt cũng tràn đầy đau lòng, bắt kỳ một gia đình nào, người lớn đều hy vọng mình bệnh bao nhiêu cũng được, tuyệt đối đừng để con nít bệnh, nếu không thì thật sự cả cơ thể và tỉnh thần đều mệt.
Gần như là sau khi Tư Phu đi chưa được mấy phút, Hữu Hữu đột nhiên mở mắt ra.
“Ba, ôm ôm.”
Ba chữ đơn giản, Sở Vĩnh Du vội vàng ôm Hữu Hữu vào lòng, nước mắt suýt nữa đã chảy ra.
“Hữu Hữu, nói cho ba nghe chỗ nào khó chịu?”
“Con muốn j.”
Bồn cầu nhỏ đã chuẩn bị xong, Hữu Hữu ngồi lên, từ biểu cảm, có thể thấy rất khó chịu, thậm chí có chút đau đớn.
Sau khi j xong, Sở Vĩnh Du nhìn bồn cầu một cái, không có bất kỳ chuyền biến tốt nào, rõ ràng vẫn đang tiêu chảy.
Không nói không rằng liền mặc quần áo cho Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du xuống lầu.
“Ba mẹ, con đưa Hữu Hữu đi bệnh viện, không thể để trì hoãn nữa.”
Tư Phu đang định làm bữa sáng vừa nghe thấy, liền lau tay nói.
“Vĩnh Du đợi đã con, ba mẹ cũng đi.”
Đồng Thế Tân ở bên cạnh cũng hùa theo nói.
“Đúng, đi cùng đi, bây giờ ở bệnh viện nhi khoa vô cùng nhiều người, chúng ta đi cùng, nộp phí hay gì đó cũng tiện.”
Trên đường đi, Tư Phu đột nhiên lau nước mắt.
“Đều tại mẹ không tốt, chiều hôm qua đưa Hữu Hữu ra tiểu khu dạo một vòng, con bé muốn ăn kem, mẹ liền mua, sau khi về thì Yên nói một phó tổng trong công ty đem thịt dê từ quê nhà lên, mùi vị vô cùng ngon, nên đem đi hầm, chắc chắn là Hữu Hữu ăn kem xong lại ăn thịt dê nên mới bị đau bụng.”
Sở Vĩnh Du vội vàng an ủi nói.
“Mẹ! Mẹ đừng tự trách nữa, loại chuyện này không ai dám chắc chắn là sẽ không xảy ra hết, sau này chúng ta chú ý chút là được rồi, không có gì lớn đâu.”
Đến bệnh viện mẹ và bé ở Tỉnh Thành, Sở Vĩnh Du cũng kinh ngạc, biển đông nghìn nghịt là gì, thì hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, bởi vì Sở Vĩnh Du không có tải app bệnh viện mẹ và bé, cho nên bốc số cũng phải xếp hàng, dòng người thực sự đáng sợ đến nỗi không thể hình dung được.
“Vĩnh Du, hay là tìm mối quan hệ đi, nếu không thì cả buổi sáng, mẹ e cũng không đến phiên Hữu Hữu đâu.”
Tư Phu khéo léo nói một câu, Sở Vĩnh Du nhìn Hữu Hữu mệt mỏi không có tinh thần một cái, gật gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Lục Côn, loại chuyện nhỏ này, Lục Côn tuyệt đối có thể làm.
Lục Côn sau khi nghe thấy tình hình, trực tiếp nói.
“Anh Sở, anh ra bệnh viện đi, tôi quen với một trung y sau khi nghỉ hưu đã mở khám ở một phòng khám, công thức bí truyền của tổ tiên người ta, dán lên bụng con nít, bệnh nhẹ thì dán một lần, bệnh nặng thì dán bốn năm lần, chắc chắn có tác dụng.”
Ò? Điều này cho Sở Vĩnh Du một sự kinh hỉ.
“Được, bây giờ chúng tôi qua đó.”