CHƯƠNG 290: QUÂN CHỦ
Vân Kinh, Bạch Khảm nghe báo cáo, sắc mặt như màu gan lợn.
“Cậu chủ, nhà họ Phùng ở Hải Môn xác nhận Sở Vĩnh Du vẫn còn sống, người mà cậu lệnh theo dõi ở thành phố Ninh cũng vừa mới báo tin, Sở Vĩnh Du đã trở về nhà, tận mắt chứng kiến, thật sự là đúng.”
Mẹ kiếp! Rớt máy bay mà còn không chết? Tiên thiên võ giả khó giết vậy sao?
Tiên thiên võ giả đối với mỗi đại gia tộc đều là của cải vô cùng quý giá, một tiểu bối như anh ta, không có cách nào điều động.
Bạch Khảm nhất thời hoàn toàn lâm vào tình thế khó xử.
Lúc này, một người làm chạy vào.
“Cậu chủ, ai đó gửi thư cho cậu.”
Thư? Khi anh ta định lấy nó, thì người đang báo cáo với anh cau mày.
“Cậu chủ, anh ta bị thôi miên.”
Bạch Khảm nhìn một cái, mới nhận ra thuộc hạ của mình ánh mắt có chút không đúng, vậy mà lại bị người ta thôi miên, thế lá thư này… Do dự một lát, vẫn quyết định mở ra, Bạch Khảm đọc xong liền đứng phắt dậy.
“Tôi ra ngoài một chuyến.”
Không cho ai đi theo, Bạch Khảm lái chiếc xe thể thao đến một cửa hàng hoa cạnh một con phố nào đó ở Vân Kinh.
Sau khi bước vào, nhân viên bán hàng lập tức chào hỏi.
“Anh ơi, anh muốn mua hoa gì?”
“Hoa tử vong.”
Nói ra ba chữ này, nhân viên bán hàng gật đầu.
“Mời anh theo tôi.”
Bên trong, một cánh cửa bí mật mở ra, Bạch Khảm đi vào trong, đập vào mắt là bóng tối tràn ngập.
Khi cánh cửa đóng lại, ánh sáng cuối cùng bị tước đi, sau đó chỉ với một tiếng lách cách, căn phòng lại hoàn toàn bừng sáng.
Chỉ nhìn thấy một phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi nghiêng ngả trên ghế.
Nhìn thấy người này, Bạch Khảm vội vàng chào hỏi.
“Bái kiến dì Trương.”
Đúng vậy, người ngồi trên ghế chính là Trương Thanh Lệ phu nhân của Nam Cung Vô Phong.
“Bạch Khảm, hôm nay dì gọi điện thoại cho con là vì biết con định đối phó với Sở Vĩnh Du.”
Chỉ vì một câu này, Bạch Khảm sau lưng đổ mồ hôi lạnh, vội vã nói.
“Không, dì nhất định là hiểu lầm rồi, sao con có thể đối phó với Sở Vĩnh Du, không đâu…”
“Được rồi, Sở Vĩnh Du giết cháu trai dì, đã hiểu chưa?”
Này,,,Bạch Khảm coi như thả lỏng rồi, anh ta còn cho rằng Trương Thanh Lệ đến là đại biểu cho ý nguyện của Nam Cung Vô Phong, vậy bản thân coi như hết đời rồi, tuy rằng Sở Vĩnh Du còn chưa chính thức tiến vào gia tộc Nam Cung, nhưng hắn vẫn là huyết mạch của gia tộc Nam Cung, chuyện đối phó với Sở Vĩnh Du, thật sự thì nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
“Ta đã phái một Tiên thiên võ giả đến giết Sở Vĩnh Du, kết quả bị hắn ta một câu đẩy lùi, tên này bây giờ đã là cao thủ, muốn giết hắn, Tiên thiên võ giả bình thường đã không phải là đối thủ nữa rồi. “
Bạch Khảm thận trọng thăm dò.
“Dì, chuyện này con tin, con đã sắp xếp một vụ rơi máy bay mà Sở Vĩnh Du vẫn sống sót, con bây giờ hết cách rồi, nếu muốn điều động Tiên thiên võ giả của gia tộc, nhất định ba con phải gật đầu, nhưng chuyện của con, ba con có lẽ sẽ không ủng hộ đâu.”
Trương Thanh Lệ gật đầu, trịnh trọng nói.
“Bây giờ, có cơ hội khiến Sở Vĩnh Du chết chắc, tùy con có nguyện ý đánh đổi hay không thôi.”
Ồ? Bạch Khảm có chút kinh ngạc, nhưng cũng yên tâm ngay lập tức, dù sao đây cũng là Trương Thanh Lệ, phu nhân của Nam Cung Vô Phong, cách thức và mối liên hệ ngoài tầm hiểu biết của anh ta.
“dì, dì nói đi, chỉ cần giết được Sở Vĩnh Du, con nhất định sẽ giúp.”
Nếu như Sở Vĩnh Du không chết, anh ta và Thượng Quan Yến Nhi sẽ không có chút cơ hội nào, như vậy đối với việc khống chế nhà họ Bạch sau này cũng mất đi hy vọng lớn nhất, liên quan đến chức vị tộc trưởng, mấy chuyện điên rồ, ai cũng có thể hiểu được.
“Tổ tiên nhà họ Bạch của con đã lưu truyền một thanh trường kiếm từ đời này sang đời khác. Chắc con biết chứ?”
Bạch Khảm gật đầu.
“Đúng vậy, thanh trường kiếm kia và một số thứ khác, đều được khóa trong hầm ngầm của chúng con ở nhà họ Bạch, canh gác cực kỳ chặt chẽ.”
Trương Thanh Lệ và Nam Cung Vô Phong đã từng có vinh hạnh vào tham quan một lần, theo bà ta thấy, thật sự là không có gì, nhưng không ngờ rằng, bây giờ lại muốn dùng đến.
“Trong hộp dài trên bàn, có một cái chuôi mô phỏng chính xác theo thanh kiếm ở nhà con, con đi vào đó tráo đổi, chuyện còn lại, con không cần lo.”
Cái gì!
Chuyện điên rồ như vậy, Bạch Khảm lập tức lắc đầu.
“Dì, không được đâu, nếu cha hoặc ông nội phát hiện, con chết chắc, đó tuyệt đối là cấm kỵ không được động vào.”
Như biết rằng Bạch Khảm sẽ trả lời như vậy, Trương Thanh Lệ mỉm cười.
“Đây là một bản hợp đồng, con có thể xem qua, chỉ cần con làm thì từ nay về sau sẽ nhận được sự ủng hộ hết mình của dì, không chỉ có Thượng Quan Yến Nhi làm vợ của con, mà dì cũng sẽ sử dụng tài nguyên của gia tộc Nam Cung để cho con sự hỗ trợ lớn nhất, những quyền lợi này, không cần nói ra, con hẳn là có thể hiểu rõ. “
Do dự hồi lâu, cuối cùng Bạch Khảm cũng nghĩ thoáng hơn.
“Được rồi, con đồng ý, nhưng dì à, dì phải nói cho con biết thanh trường kiếm này dùng để làm gì? Liên quan gì đến Sở Vĩnh Du?”
“Đương nhiên là giết Sở Vĩnh Du, dì tìm được một nhân vật kinh khủng, chỉ cần ra tay là sẽ giết được Sở Vĩnh Du, e rằng trong số tất cả các Tiên thiên võ giả, tồn tại đó chắc chắn là một cơn ác mộng.”
Còn có người như vậy sao? Bạch Khảm không khỏi tò mò.
“Dì, ai vậy?”
“Quân chủ, Phệ Thiên!”
Thành phố Ninh, mãi cho đến chạng vạng, nhóm do Dean phái tới mới coi như đã hoàn thành việc kiểm tra, Mã Trạch sớm đã sắp xếp chỗ ở rồi, sẽ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ quay về.
Còn Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên chạy nhanh đến một căn phòng VIP của bệnh viện thành phố, gặp được Đồng Hiểu Tiêm.
“Anh rể, Hiểu Tiêm về thì bắt đầu sốt cao, mồ hôi ra không ngừng, cả người trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh.”
Tân Tằng cũng mồ hôi nhễ nhại, nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm đang không ngừng vặn vẹo người trên giường bệnh, bộ dạng rất khó chịu, trái tim anh gần như tan nát.
“Tôi đã liên lạc với Bạch Ông, ngày mai mới đến đây, bác sĩ nói thế nào?”
Chuyện này, Sở Vĩnh Du không có cách nào, vấn đề mấu chốt là, lúc Đồng Hiểu Tiêm ở N Thành, cô ấy rõ ràng vẫn ổn, tại sao khi trở về lại đột nhiên trở nên như thế này.
“Các bác sĩ không tìm ra được gì, ngoại trừ việc chỉ số máu của Hiểu Tiêm rất bất thường, nhưng cũng không thể đưa ra phương án điều trị cụ thể nào.”
Đồng Ý Yên bước đến giường bệnh ngồi xuống, trên mặt cũng tràn đầy lo lắng, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt cho em gái.
“Vĩnh Du, thần y Bạch Ông hẳn là có cách phải không?”
Nói đến đó, nước mắt Đồng Ý Yên đã bắt đầu rơi, cô rất sợ, thực sự rất sợ.
“Sẽ có.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!