Anh Hoa thật sự thấy hối hận, một nhân vật trâu bò khiêm tốn như vậy, vừa rồi chủ động để số cho Hồng Đô Linh, vậy mà… vậy mà trả lại rồi, nếu như có thể kết giao với loại người này, vậy tiền đồ sau này của Hồng Đô Linh tuyệt đối là hào quang tỏa vạn trượng.
Chỉ đáng tiếc, thật là một lời khó nói hết.
Có điều đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhân lúc vầng sáng của Sở Vĩnh Du còn chưa có hoàn toàn biến mất, anh Hoa vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Lục Chấn hỏi.
“Cái đó… cậu Lục, buổi tối ăn cơm lúc mấy giờ? Chúng tôi tiện chuẩn bị trước.”
Nghe thấy lời này, Lục Chấn trong lòng vẫn là thấp thỏm lo lắng Sở Vĩnh Du sẽ nói cho nhà họ Phùng chuyện xảy ra trên máy bay, vì vậy cả người đều run rẩy, vội vàng nói.
“Ăn cơm? Tôi có nói sao? Ăn cơm cái gì chứ, chả hiểu cái gì.”
Sở Vĩnh Du hỏi Hồng Đô Linh muốn bức ảnh có chữ ký, anh ta nhìn thấy rõ ràng, bao gồm mẩu giấy truyền tay ở đằng sau, đánh chết anh ta cũng không dám cưỡng ép mời Hồng Đô Linh ăn cơm rồi.
Anh Hoa mỉm cười, sau đó xoay người cho Hồng Đô Linh một ánh mắt, người kia khẽ gật đầu, trong lòng cũng thở phào, ít nhất bữa cơm là miễn rồi, nếu không ăn cơm cùng với những nhân vật này, là rất mệt, đặc biệt còn là loại cậu chủ cực kỳ bá đạo này.
Theo lý mà nói, loại người quản lý như anh Hoa này, chắc chắn là hy vọng được quen biết với các nhân vật lớn, nhưng tuyệt đối không phải là loại cậu chủ quần là áo lượt như Lục Chấn này, bởi vì bạn muốn khiến loại người này giúp bạn chuyện gì, cái giá tất nhiên là ngủ cùng Hồng Đô Linh.
Hồng Đô Linh nói như thế cũng là em họ xa của anh ta, anh ta sao có thể làm vậy, huống chi, Hồng Đô Linh cũng đã nói, bồi ngủ là giới hạn của cô ta, nếu như thật sự tới một ngày như vậy, cô ta sẽ lập tức rút khỏi giới giải trí, cho dù không cần số tiền này nữa, cũng tuyệt đối sẽ không lấy thân thể của mình ra giao đổi.
Lúc xuống máy bay đi qua tiếp viên hàng không thì cô ta bỗng mỉm cười nói.
“Thưa cô, anh Sở bảo tôi giao cho cô.”
Nhìn thấy mẩu giấy mà tiếp viên hàng không đưa tới, Hồng Đô Linh sững ra, mà anh Hoa ở bên cạnh lại mừng rỡ một trận, vội vàng nhận lấy mẩu giấy.
“Cảm ơn! Cảm ơn!”
Không ngờ, vạn lần không ngờ, phần thành ý này cuối cùng vẫn là lấy tới tay rồi, quá tuyệt.
Trong căn phòng của khách sạn năm sao nào đó ở Hải Môn, Sở Vĩnh Du bước vào, người đi cùng chỉ còn lại Phùng Đóa, Phùng Diệu Dương có việc đi trước rồi.
“Anh Sở, thật sự không tới chỗ ở của nhà họ Phùng chúng tôi ở sao? Không gian chắc chắn tốt hơn chỗ này.”
Phùng Đóa nói rồi, Sở Vĩnh Du liền xua xua tay.
“Không cần, cô cũng đi bận việc đi, Bạch Ông sau khi tới Hải Môn, sẽ thông báo với tôi, tôi muốn tự mình đi loanh quanh.”
Nghe thấy lời này, trong lòng của Phùng Đóa có hơi thất vọng, trẻ tuổi như vậy, thực lực cao cường, tài phú kinh người, hơn nữa còn là bạn tốt với thần y nước R cỡ như Bạch Ông, căn bản không cần Phùng Diệu Dương – ba cô ta nói, bản thân Phùng Đóa cũng biết nhất định phải móc nối quan hệ với Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở là muốn mua gì sao? Tôi có thể dẫn anh đi, Hải Môn tôi rất quen thuộc.”
Do dự một lát, Sở Vĩnh Du cũng đồng ý.
“Được, vậy cô dẫn tôi đi đi, chính là muốn tặng quà cho con gái và vợ của tôi.”
Mỗi lần đi ra ngoài, tất nhiên phải mang quà về tặng cho Hữu Hữu, nếu không Sở Vĩnh Du không muốn nhìn thấy sau khi trở về cái miệng của con gái dẩu lên, dáng vẻ rất ủy khuất.
“Vậy tôi biết, anh Sở, anh tuyệt đối sẽ hài lòng.”
Một tiếng sau, Sở Vĩnh Du đã mua một đống đồ ăn ngon, ví dụ như bánh quy hạnh nhân, kẹo đậu phộng… đều là một số đồ ăn vặt đặc trưng của Hải Môn, cho nên không có mua mấy thứ đồ chơi nữa.
Bởi vì vẫn phải ở đây mấy ngày, cho nên đóng gói gửi ship về.
“Anh Sở buổi tối có sắp xếp gì không?”
Trên đường trở về, nghe thấy câu hỏi của Phùng Đóa, Sở Vĩnh Du mở miệng nói.
“Không cần lo cho tôi, Bạch Ông đã lên máy bay, ngày mai sẽ chính thức chữa trị cho ông nội của cô, ngày mai phái người tới khách sạn đón tôi là được rồi.”
Phùng Đóa bất lực, cô ta đường đường là cô cả của nhà họ Phùng, tướng mạo, vóc dáng… chỗ nào cũng không tệ, người tình trong mộng của bao nhiêu người ở Hải Môn, bây giờ lại không có một chút tiết khí, hoàn toàn không khơi dậy được bất kỳ hứng thú nào của Sở Vĩnh Du.
Cô ta ngược lại không phải là nói muốn câu dẫn Sở Vĩnh Du, chỉ là muốn quan hệ có thể thân thiết hơn một chút không, nhưng rất rõ ràng, một chút này đều rất khó.
Một bên khác, Lục Chấn cũng về tới nhà.
Từ sau khi anh trai Lục Lâm chết, trong nhà vẫn không có bất kỳ động thái gì, thậm chí nguyên nhân cái chết của anh trai đều không nói với anh ta, trong lúc tức giận đã đi chu du thế giới, mãi tới mấy hôm trước, một cuộc gọi của ba anh ta, bắt anh ta buộc phải về nhà, mới có hành trình quay về lần này.
Mới đầu, anh ta tưởng là vì việc khai trương của sòng bạc Tiêm Phong, muốn kêu anh ta về quản lý.
Nhưng lúc này, thấy một gương mặt xa lạ lại có chút quen thuộc ở trong phòng khách, anh ta mới hiểu, đây chắc là ý nghĩ thật sự của việc quay về.
“Ông… ông là ông hai sao?”
Thấy ông lão ngồi trên chiếc sô pha đơn ở trong phòng khách, gương mặt lãnh khốc, đôi mắt sắc bén, Lục Chấn thật sự có hơi không dám tin.
“Ha ha, Chấn, năm đó ông hai chăm sóc cháu mười năm, tóm lại xem như không có uổng phí, ba của cháu đều không có nhận ra ông, cháu ngược lại chỉ một ánh mắt đã chắc chắn rồi.”
Trời ạ!
Cũng không thèm màng tới quá nhiều, Lục Chấn lao tới quỳ ở trên sàn, đầu dựa vào chân của ông lão, nước mắt đều trào ra.
Bởi vì đã từng sống nương tựa vào nhau mười năm, cho nên tình cảm mà Lục Chấn dành cho ông hai, so với ông nội của ông ta thì lớn hơn rất rất nhiều.
Nhưng 10 năm trước, ông hai đột nhiên mất tích, từ đó không có tin tức gì nữa, người trong nhà đều luôn cho rằng ông hai là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở bên ngoài, chết rồi, không ngờ, bây giờ lại xuất hiện rồi.
“Được rồi Chấn, không khóc nữa, ông hai giờ không phải là trở về rồi hay sao.”
Ở trên sô pha ở bên cạnh có một người trung niên ngồi đó, vẻ mặt vô cùng kích động.
Chú hai hồi trẻ say mê võ học, cả đời chỉ dốc lòng vào tu luyện, thậm chí ngay cả vợ cũng không có lấy, bây giờ quay về, nhà họ Lục bọn họ, rốt cuộc là sắp quật khởi rồi.
“Ông hai, anh cháu chết rồi, anh cháu chết rồi, ba cháu thậm chí đều không nói nguyên nhân cho cháu biết, cháu không cam lòng!”
Nghe thấy lời của Lục Chấn, ông hai vốn dĩ mang theo nụ cười khẽ, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, lạnh giọng nói.
“Ba cháu đã nói với ông rồi, là nhà họ Phùng bắt Lục Lâm đi chết thay, trước đó nhà họ Phùng thế lớn, ba cháu làm không sai, bây giờ ông trở về rồi, vậy đương nhiên phải đòi lại một cái công đạo cho Lục Lâm, mặc kệ là nhà họ Phùng hay là hung thủ đã giết Lục Lâm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!