CHƯƠNG 171: KHÔNG THỂ LÀM TRÁI
Tư Phu nói đúng, trong nhà ngày đó chỉ có Đồng An Thái là thật lòng, cho nên Sở Vĩnh Du quyết định cho ông ta một cơ hội, một cơ hội xem ông ta có đáng được tha thứ không.
Anh thấy rất đơn giản, lúc người ta hòa thuận thì thế nào cũng được, nhưng tức giận mới là lúc dễ thể hiện ra suy nghĩ thật sự trong lòng nhất.
Ở một nơi nào đó, Đồng An Thái, Đồng Tinh Minh và Đồng Kiến Văn đang chiêu đãi mấy người khách quan trọng, Đồng Kiến Văn nhìn thấy Sở Vĩnh Du, đụng nhẹ Đồng An Thái một cái.
“Ba.”
Đồng An Thái nhìn qua, dẫn hai đứa con trai lên nghênh đón, Sở Vĩnh Du bây giờ đã là người bọn họ không thể trêu vào nữa.
“Vĩnh Du đến rồi sao.”
Đồng An Thái cười, còn sắc mặt của Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh thì không chút cảm xúc, vì dù thế nào, trong lòng bọn họ vẫn còn một hi vọng, vẫn chưa đến mức phải cúi đầu khom lưng với Sở Vĩnh Du.
“Đồng An Thái, nếu tôi đuổi tất cả khách đi, ông sẽ tức giận chứ?”
Cái gì?
Lời của Sở Vĩnh Du khiến Đồng An Thái sửng sốt, sau đó Đồng Kiến Văn lại khinh thường nói.
“Sở Vĩnh Du, nói chuyện ngông cuồng gì vậy, người mời đến đây hôm nay đều khá có địa vị ở thành phố bên ngoài, cậu định đuổi kiểu gì? Cậu cho rằng bọn họ sẽ nghe lời cậu à?”
Đồng Tinh Minh ở bên cạnh cũng cười châm chọc.
“Đúng thế, cậu diễu võ dương oai ở nhà thì thôi đi, bây giờ còn tưởng tất cả mọi người đều phải nể mặt cậu hả?”
Thật ra trong lòng hai con cáo già đều cùng xuất hiện một suy nghĩ.
Đó là chỉ sợ Sở Vĩnh Du cậu không đi đuổi người thôi, nếu đuổi đắc tội mấy người kia thì còn cần bọn họ ra tay nữa sao? Tưởng xử lý được nhà họ Mai là thành ông trời rồi à.
Sở Vĩnh Du không đợi Đồng An Thái trả lời đã đi thẳng về phía micro trên sân khấu đã dựng xong.
“Vĩnh Du…”
Lúc này, Đồng An Thái tỉnh táo lại, đang định ngăn cản nhưng bị Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh kéo lại.
“Ba đừng để ý đến cậu ta, cho cậu ta làm ầm ĩ đi, mấy người ba mời tới cũng không dễ tính, bậc con cháu như Sở Vĩnh Du lại phá hoại tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ba, còn muốn đuổi bọn họ đi, ba nghĩ xem hậu quả sẽ như thế nào?”
Đồng An Thái bất đắc dĩ, thật ra ông ta không nghĩ như thế, nhưng hai đứa con trai. Ông ta chỉ có thể thở dài, nhìn về phía Sở Vĩnh Du đã lên sân khấu.
Bên kia, Đồng Hiểu Tiêm đang trò chuyện vui vẻ, không ngờ lại gặp được bạn học cấp ba ở đây.
“Được đó Linh Linh, lúc trước đúng là thâm tàng bất lộ, không ngờ nhà cậu lại là nhà giàu ở Lưu Thị bên cạnh, thật khiêm tốn quá”.
Một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Đồng Hiểu Tiêm đang muốn nói chuyện, đột nhiên có một người trung niên đi tới.
“Ba, cậu ấy là Đồng Hiểu Tiêm, bạn cấp ba của con, con cũng không ngờ Đồng Hiểu Tiêm là cháu gái của nhà họ Đồng đấy.”
Người trung niên cười nói.
“Xin chào, cảm ơn cháu lúc trước đã chăm sóc cho Linh Linh.”
Tình huống thế này, Đồng Hiểu Tiêm luôn rất dẻo miệng.
“Chú khách sáo quá, hì hì, sao chú lại quen với ông nội cháu thế? Chú có tiện nói không ạ?”
Đúng lúc này, tiếng micro vang lên, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía sân khấu, lập tức thấy Sở Vĩnh Du cất lời.
“Mời tất cả mọi người rời khỏi đây.”
Cả sảnh tiệc lập tức trở nên yên tĩnh, ai cũng nhìn Sở Vĩnh Du bằng ánh mắt khó tin.
Sau đó, thật sự có một vài người bắt đầu đi ra ngoài, bọn họ đều nhận ra Sở Vĩnh Du là người đàn ông khiến nhà họ Mai biến mất, đương nhiên không dám không nghe.
Có tham gia tiệc mừng thọ hay không không quan trọng, bị Sở Vĩnh Du chú ý đến mới là phiền phức lớn nhất.
Mấy người khác của nhà họ Đồng không hề thấy ngạc nhiên, vì Sở Vĩnh Du có thể khiến nhà họ Mai biến mất, như vậy đương nhiên những người ở thành phố Ninh đều phải sợ hãi, bỏ đi cũng là chuyện đương nhiên.
Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh thì lại chú ý đến bốn người ở cách đó không xa, bốn người này không phải người của thành phố Ninh, có thể nể mặt Sở Vĩnh Du sao?
Đặc biệt là…
Đồng Kiến Văn ngẫm nghĩ, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Đồng Hiểu Tiêm.
Đặc biệt là người này, nhà họ Lý giàu có nhất nhì Lưu thị, dù là nhà họ Mai ở thành phố Ninh cũng không thể sánh bằng, sở dĩ sẽ đến tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ là vì ông cụ nhà họ Lý đã chết từng qua lại với Đồng An Thái, chủ nhà họ Lý đến đây khiến Đồng An Thái khá bất ngờ, vì từ khi ông cụ nhà họ Lý chết, đã nhiều năm rồi hai nhà chưa từng liên lạc.
Sở Vĩnh Du, người này chắc chắn sẽ không nể mặt cậu, như vậy với tính cách của cậu chắc chắn sẽ phải xuống đuổi người, đến lúc đó, có trò hay để xem rồi.
“Ba, là… là anh ta!”
Linh Linh nhìn Sở Vĩnh Du, cuối cùng nhớ ra điều gì, kể cả người đàn ông trung niên bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.
“Linh Linh, cậu biết anh rể của tôi à?”
Đồng Hiểu Tiêm cũng không ngờ anh rể của mình lại điên thế, đây thật sự là muốn khiến ông cụ tức điên mà.
Nghe vậy, Linh Linh nhìn Đồng Hiểu Tiêm với vẻ khó tin nổi.
“Hiểu Tiêm! Cậu… Cậu nói anh ta là anh rể cậu á? Trời ạ, thật đỉnh quá, lưu số điện thoại đi, sau này chúng ta liên lạc thường xuyên hơn.”
Linh Linh và ba cô ta cũng có đến buổi đấu giá từ thiện tối qua, đương nhiên chính mắt nhìn thấy cảnh Sở Vĩnh Du vung quyền đánh Tiêu Phi thành người thực vật.
Ba cô ta có quen biết ông cụ Hà, trên tiệc rượu sau đó còn được biết Nam Cung Lâm ra tay bảo vệ Sở Vĩnh Du, khiến ông ta càng ngạc nhiên hơn.
“Linh Linh, đi thôi.”
Lúc này, người đàn ông trung niên không dám ở lại thêm nữa, kẻ tàn nhẫn có quen biết với Nam Cung Lâm, còn đánh bay Tiêu Phi bằng một quyền, nhà họ Lý bọn họ không đắc tội nổi.
Vì rất nhiều người rời khỏi, những người hoàn toàn không biết Sở Vĩnh Du là ai cũng vội vàng đi ra theo dòng người.
Chỉ còn lại bốn người không phải người bản địa trong mắt Đồng Kiến Văn, bốn người này vốn dĩ còn thầm cười châm chọc, nhưng khi bọn họ thấy chủ nhà họ Lý cũng đi ra ngoài không quay đầu lại thì trong lòng thoáng hoảng hốt.
Do dự mãi, cuối cùng xin lỗi Đồng An Thái một tiếng rồi cũng vội ra về.
Lúc này, trong lòng Đồng Kiến Văn và Đồng Tinh Minh khiếp sợ đến mức không tả được bằng lời, vì sao chủ nhà họ Lý lại nể mặt Sở Vĩnh Du? Đây là chuyện hoàn toàn không thể nghĩ ra.
Hai người cũng không chú ý việc Sở Vĩnh Du đã xuống sân khấu, đi tới bên cạnh Đồng An Thái một lần nữa.
Sau đó, tất cả người nhà họ Đồng, kể cả Đồng Ý Yên cũng đi tới.
“Đồng An Thái, bây giờ ông có cảm giác gì?”
Tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi bị phá đám, chỉ cần là người bình thường, ai cũng sẽ vô cùng tức giận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!