Sau khi tới công ty, Nam Cung Yến về phòng làm việc của mình.
Trần Triệu Dương không tới phòng bảo vệ và bộ phận quan hệ xã hội ngay, mà là tới văn phòng của Nam Cung Minh Đức.
Tới trước cửa phòng của Nam Cung Minh Đức là anh gõ cửa.
“Ai vậy?”
Tiếng của Nam Cung Minh Đức lập tức vọng ra từ bên trong.
“Chủ tịch Nam Cung, là cháu, Trần Triệu Dương”. Trần Triệu Dương nói tên mình ra. “Vào đi!”
Nam Cung Minh Đức vừa dứt lời là Trần Triệu Dương mở. cửa bước vào.
Nam Cung Minh Đức đi tới đón anh. “Trần Triệu Dương, cháu tìm chú có chuyện gì?”
Nhìn thấy Trần Triệu Dương, Nam Cung Minh Đức lập tức cười hỏi.
“Chú Nam Cung, chú đã điều tra ra ai đã sai người tập kích Tiểu Yến chưa?”
Trần Triệu Dương đi thẳng vào vấn đề. “Vẫn chưa”.
Nam Cung Minh Đức lắc đầu: “Những người chú thuê đều chưa điều tra ra tin tức gì cả”.
“Chú Nam Cung, có phải Tiểu Yến từng có mâu thuẫn gì với Triệu Ngũ gia không?”
Trần Triệu Dương hỏi.
Không phải anh không tin Tô Hồng Mị, mà chỉ muốn xác nhận lại thôi.
Nghe vậy, Nam Cung Minh Đức nhìn Trần Triệu Dương “Cháu hoài nghỉ là Triệu Ngũ gia làm à?”
hỏi “Vâng, cháu nhận được tin này nên mới tới hỏi chú”. Trần Triệu Dương gật đầu nói.
Nam Cung Minh Đức bảo Trần Triệu Dương ngồi xuống, sau đó mới trầm giọng nói: “Nếu là Triệu Ngũ gia thì có thể lắm. Đúng là con bé từng đắc tội ông ta, hơn nữa còn đắc tội không hề nhẹ”.
“Vì chuyện gì vậy chú?”, Trần Triệu Dương hỏi.
“Một tháng trước, công ty của chúng ta đi đấu thầu một mảnh đất, Triệu Ngũ gia cũng nằm trong nằm trong số các đối thủ cạnh tranh”, Nam Cung Minh Đức căn răng nói: “Trong chuyện làm ăn, Tiểu Yến vẫn còn quá cứng ngäc. Lúc ấy Triệu Ngũ gia đã bảo con bé nể mặt ông ta một chút, nhưng con bé không chịu nhượng bộ, cuối cùng...”
Nam Cung Minh Đức kể lại đầu đuôi câu chuyện. Trần Triệu Dương cũng hiểu sơ qua rồi.
Nam Cung Yến không làm sai điều gì trong chuyện này, thế nhưng cô làm việc quá nghiêm túc, không biết cách biến hóa, cuối cùng mới đắc tội Triệu Ngũ gia.
“Nếu là do Triệu Ngũ gia làm thì không có gì là lạ cả, hơn nữa chú cũng từng hoài nghỉ ông ta”, cuối cùng Nam Cung Minh Đức trầm giọng nói: “Nhưng cho dù là ông ta làm thật thì chúng ta cũng chẳng làm gì được ông ta. Triệu Ngũ gia có thế lực lớn ở Nam Hải, động tới ông ta là điều không thể. Bây giờ chắc chỉ có thể đàm phán với ông ta được thôi, mong là có thể giải quyết chuyện này trong yên bình”.
“Chú Nam Cung, cháu cảm thấy không cần đàm phán với ông ta đâu”, Trần Triệu Dương thản nhiên nói.
“Trần Triệu Dương, ý cháu là...”
“Chú cho rằng ông ta sẽ chịu đàm phán với chú sao? Cho. dù chú đồng ý thì Tiểu Yến cũng không đồng ý đâu”, Trần Triệu Dương nói.
“Thì đúng là thế, nhưng Triệu Ngũ gia đã ra tay mà không đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua đâu”, trên mặt
Nam Cung Minh Đức hiện lên nét lo lắng: “Ông ta đã làm lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai”.
“Chú Nam Cung, chú cứ yên tâm đi, chuyện này để cháu đi nói với ông ta là được”, Trần Triệu Dương nói.
“Cháu định qua đó đàm phán với ông ta ấy sao?”, Nam Cung Minh Đức tỏ vẻ ngạc nhiên.