Nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp đau đớn của Bạch Thấm, Trần Triệu Dương bỗng nhiên hơi tò mò hỏi: “Long tổ các cô đều nghèo vậy sao? Tôi nhớ hình như cô là người của gia tộc nào đó, như vậy có lẽ không thiếu tiền chứ nhỉ. Tại sao. cô lại có dáng vẻ nghèo khổ chán nản như vậy?”.
“Ai cần anh lo. Anh cứ nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền?”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói như vậ ặt Bạch 'Thấm đột nhiên toát lên vẻ đau đớn, sau đó tức giận nói.
“Nếu như cô đã giúp tôi điều tra ra thông tin, vậy cô chắc chắn đã từng điều tra tôi rồi nhỉ. Cô cảm thấy tôi là người thiếu tiền sao? Tôi không thiếu tiền, cô hãy đổi thành Token đi. À đúng rồi, trước kia cô nói cô muốn tôi giúp gì đó? Nếu như tôi không có khả năng thì tôi cũng không còn cách nào khác đâu”.
Khóe môi Trần Triệu Dương nhếch lên một nụ cười, sau đó nói với vẻ trêu chọc.
“Đơn giản lắm, anh lên trận đấu võ đài giúp nhà tôi, cho dù là thắng hay thua cũng được”, Bạch Thấm khẽ cắn đôi môi anh đào đã trở nên hơi tái nhợt của mình, nói.
“Hả? Cho dù là thắng hay thua cũng được? Vậy cô không sợ tôi nhường đối thủ ở trên võ đài sao?”, Trần Triệu Dương hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhìn Bạch Thấm với ánh mắt kỳ quái.
“Bởi vì đối thủ là người nhà họ Tiền”, Bạch Thấm nói từng câu từng chữ.
“Thảo nào, cho dù là như vậy thì tôi cũng đồng ý cuộc tỷ thí này”, Trần Triệu Dương vừa nghe đã lập tức hiểu ra, anh không ngờ người nhà họ Bạch lại có ân oán với người nhà họ Tiền.
Chẳng trách cái người tên Tiền Tung này lại bức ép Bạch Thấm như vậy, nếu như ngày hôm nay bản thân anh không tình cờ đến thì e rằng Bạch Thấm đã khó sống rồi.
“Cái gì?”, nghe thấy Trần Triệu Dương đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Bạch Thấm bỗng ngẩn người.
Đoàn Thiên Thụy ở bên cạnh cũng sững sờ trợn tròn mắt. Trần Triệu Dương chủ quan quá, anh không hề hỏi xem đối thủ là ai mà đã thẳng thừng đồng ý rồi, anh không sợ bị người ta giết chết trên võ đài sao?
“Sao anh lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy? anh không sợ đối thủ quá mạnh sao?”, Bạch Thấm lập tức. hỏi.
“Chỉ cần không phải là võ đạo tông sư đỉnh cấp thì không thành vấn đề”, Trần Triệu Dương bình tĩnh nói.
Nghe thấy Trần Triệu Dương nói với vẻ tự tin như vệ Bạch Thấm và Đoàn Thiên Thụy lập tức trợn tròn mắt. Cái người này mạnh miệng quá.
Bọn họ cũng không biết anh nói như vậy là thật hay là đang ba hoa khoác lác.
“Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”, nhìn thấy ánh mắt của hai người bọn họ, Trần Triệu Dương lập tức buồn bực. Nếu như người này nói thật thì đúng là không có ai tin.