“Đúng là vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được. Hai người đi bắt cậu ta về đây cho tôi, bất kể sống chết”, Tiền Tung mất hết mặt mũi, lại chỉ trích hai người lần nữa.
Bạch Thấm ở bên cạnh lộ ra nụ cười như ý. Sở dĩ cô ấy bảo người này đi đón Trần Triệu Dương đến, chính vì muốn anh dạy dỗ Tiền Tung.
Cô ấy là người của Long Tổ, tổ chức có quy định, không được phép đánh nhau với người cùng tổ, nếu không sẽ trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
“Nếu anh thật sự muốn đối phó với tôi, chỉ dựa vào hai tên vô dụng này là không thể nà”, Trần Triệu Dương dùng vẻ mặt không quan tâm nhìn Tiền Tung, nói.
Hai người kia thấy mình lại không được để ý tới, nhất thời giận không nén được, lập tức gào lên một tiếng, đồng
loạt lao về phía Trần Triệu Dương.
Chỉ là, bọn họ xông tới thì nhanh, mà trở về lại càng nhanh hơn.
Kết cục của hai người này giống hệt hai người trước, bị đánh bay ra ngoài, đụng vào tường, trực tiếp ngất xỉu.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều trợn tròn mắt.
Thực lực của hai người vừa rồi rất cao, ngoài Tiền Tung, có thể nói hai người họ có thực lực mạnh nhất.
Nhưng mà, ngay cả hai người đó cũng không phải đối thủ của Trần Triệu Dương, điều này khiến Tiền Tung lập tức cảnh giác.
Chẳng lẽ Bạch Thấm biết hôm nay mình muốn sang nên đã tìm cứu viện từ bên ngoài?
“Khi nào có đồ?”, Trần Triệu Dương nhìn Bạch Thấm, vẻ lạnh nhạt. Đương nhiên anh hiểu, Bạch Thấm muốn dùng anh như một con dao để điều khiển, nhưng mà con dao này cũng có thể đâm bị thương chính mình.
“Ngay lập tức, tôi vừa nhận được tin nhắn, năm phút nữa sẽ cớ”, nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm không có chút tình cảm nào của Trần Triệu Dương, Bạch Thấm run lên, thành thật trả lời anh.
“Được, tôi sẽ đợi thêm năm phút nữa. Nếu năm phút sau vẫn không có thứ tôi muốn, vậy thì xin lỗi, thứ các người nợ tôi, tôi sẽ lấy lại hết”, Trần Triệu Dương cười lạnh, sau đó đặt mông ngồi xuống salon, tiếp tục chơi điện thoại.
Lúc này, Tiền Tung vô cùng lúng túng. Trong số thuộc hạ của anh ta không có ai có thể đánh thắng Trần Triệu Dương, nếu anh ta đứng ra, cũng không chắc có thể thắng được.
Còn cuối cùng anh ta cũng thua, thì chẳng còn chút mặt mũi nào nữa cả.
Bây giờ đi không được mà ở lại cũng không xong, nhất thời anh ta cũng không biết nên làm gì.