“Hỏi cậu cái gì thì cậu đáp cái đó”, ông Kim lạnh lùng nhìn tên phó đội trưởng ngu ngốc này nói.
“Vâng, thiếu... Năm triệu, phó đội trưởng lắp bắp, vất vả lắm mới nói ra được dãy số này.
Ông Kim vừa nghe lập tức biết có chuyện không hay, sao có thể thiếu nhiều như vậy? Chuyện này chỉ sợ là có người cố ý lừa gạt tên Tạ Thụy Ý ngu ngốc này.
“Năm triệu? Đúng là thú vị, tôi có thể xem video ghỉ lại cảnh đánh cược không””, lần đầu tiên Trần Triệu Dương mở miệng nói chuyện.
Tuy rằng anh có tiền nhưng cũng không thể phung phí như vậy, chuyện này vừa nghe đã cảm thấy mờ ám, nếu anh cứ nhận như vậy thì khác nào kẻ ngốc.
“Cái này..", nghe được yêu cầu của Trần Triệu Dương, ông Kim lập tức khó xử, loại chuyện này vốn không thể bày ra trước ánh sáng, nếu lỡ như thật sự bị những người này nhìn ra sơ hở, chỉ sợ danh tiếng thuyền đánh bạc này của bọn họ sẽ tan biến hết.
“Vị này, nơi này của chúng tôi không phú thì quý, dưới tình huống bình thường, nếu không có chuyện đặc biệt gì thì video ghi hình sẽ bị xóa đi ngay trong ngày, dù sao nó cũng liên quan tới chuyện riêng tư của rất nhiều người. Cho nên video ghi hình đó đã bị xóa sạch”, ông Kim bày ra bộ dạng xin lỗi nói.
“Như vậy có nghĩ là dù chuyện này có thật sự là như vậy hay không thì chúng tôi cũng phải nhận?”, nụ cười trên mặt Trần Triệu Dương không thay đổi, anh bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này thì phải nhìn giấy nợ xem trên đó có chữ kỹ hay là dấu vân tay của ngượi bị nợ hay không”, gương mặt ông Kim cũng rất thoải mái, cực kỳ bình tĩnh trả lời.
“Được, tôi hiểu thái độ của thuyền đánh bạc rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó anh lùi lại không nói nữa.
Ông Kim không nghĩ tới Trần Triệu Dương sẽ nói như vậy, nhưng mà chuyện ông ta trải qua quá nhiều, đối với lời hung ác của đám người trẻ tuổi này, ông ta vốn không để trong lòng, nếu như thật sự có bản lĩnh thì đi tới bàn đánh bạc mà tìm lại.
“Đi thôi, đem anh ta ra ngoài xử lý miệng vết thương đi”, Trần Triệu Dương nhanh chóng nói với Tăng Kim Lai.
“Được”, Tăng Kim Lai gật đầu, lập tức đỡ Tạ Thụy Ý dậy, đi ra bên ngoài.
“Hình như thứ này không phải của cậu đúng không?”, Trần Triệu Dương đi tới trước mặt của tên phó đội trưởng, tay vừa lật, một cái hộp đã xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
“Anh... Đây là đồ của tôi, sao anh có thể tùy tiện lấy đi như vậy?”, phó đội trưởng nhìn thấy đồ trong tay Trần Triệu Dương lập tức nóng nảy.
“Cậu chắc chẳn nó là của cậu à? Hay là tôi hỏi Tạ Thụy Ý một chút?”, Trần Triệu Dương cười như không cười nhìn phó đội trưởng kia, sau đó anh quay đầu đi, không để ý tới cậu ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!