Nhìn thấy hành động của cô, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Đây là điều mà bọn họ không bao giờ nghĩ tới.
Bố mẹ của cô đều có mặt ở đây, nhưng việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy không phải là tìm kiếm sự an ủi từ bố mẹ mình, mà là ôm lấy Trần Triệu Dương để có được cảm giác an toàn.
Vẻ mặt của Trần Triệu Dương có phần gượng gạo, vô cùng lúng túng nhìn về phía đám người Giang Sơn.
Quan trọng hơn hết là lúc này, Giang Uyển Quân ôm chằm lấy anh không ngừng khóc thét lên: "Em sợ, anh ôm em đi! Em sợ lắm".
"Trần Triệu Dương, cậu ôm con bé đi!"
Giang Sơn nói với Trần Triệu Dương.
Giang Sơn đã nói như v: ¡, Trần Triệu Dương cũng không nghĩ nhiều mà ôm lấy Giang Uyển Quân.
Anh võ võ vào lưng cô an ủi: "Đừng sợ. Đừng sợ. Sẽ không có chuyện gì đâu".
Nói ra cũng thật kỳ lạ, Trần Triệu Dương cứ vậy mà ôm lấy cô an ủi, Giang Uyển Quân vừa rồi còn khóc lóc không ngừng giờ thì lại nín thin thít, vùi đầu vào lồng ngực của Trần Triệu Dương mà không động đậy gì.
Mọi người đều không thể nào lý giải nổi.
Vừa rồi vợ chồng Giang Sơn đã khuyên như thế nào cũng không được.
Bây giờ, Trần Triệu Dương chỉ cần ôm cô trong chốc lát là cô đã không sao rồi.
Trần Triệu Dương ôm cô một hồi thì phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, không khỏi cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Hà Mai Anh nhìn thấy con gái mình ôm lấy một người đàn ông như vậy thì mất hết cả mặt mũi rồi, bà ta nói: 'Uyển Quân, chắc con cũng đói rồi, hay là con ăn chút gì trước nhé? Mẹ sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị cho con".
"Đúng đó, Uyển Quân, lâu vậy rồi em vẫn chưa ăn gì, chắc là đói lắm rồi. Em phải ăn nhiều vào một chút", Giang Tử. Phong cũng khuyên cô.
"Không cần!", Giang Uyển Quân trực tiếp từ chối: "Em chỉ muốn ôm anh ấy thôi. Em sợ".
Lúc nói mắt của Giang Uyển Quân đỏ bừng cả lên.
Hà Mai Anh thấy vậy liền vội xua tay nói: "Được... Vậy không ăn, không ăn. Mẹ sẽ không ép con ăn nữa".
Lúc này Trần Triệu Dương cũng lên tiếng: "Em cũng đói rồi, em phải ăn chút gì đó đi".
"Vâng, vậy em sẽ ăn một chút".
Giang Uyển Quân nghe Trần Triệu Dương nói vậy thì xoay đầu lại nói: "Mẹ, mẹ dặn nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn đi".
"Nhưng em muốn cùng ăn với anh cơ".
Giang Uyển Dung nhìn chăm chăm vào Trần Triệu Dương và nói.
Trần Triệu Dương gật đầu. Ơ!
Mọi người xung quanh thực sự không dám tin vào những gì đang xảy ra.
Giang Uyển Quân lại nghe lời Trần Triệu Dương đến như vậy.
Anh nói câu nào thì cô đều răm rắp nghe theo.
Cả Hà Mai Anh và Giang Sơn đều vô cùng ngạc nhiên. Ngày thường con gái mình còn không ngoan được như thế này, nhưng khi đứng trước mặt Trần Triệu Dương lại ngoan ngoãn như vậy.
"Anh trai, anh tên là gì vậy?”
Giang Uyển Quân nhìn Trần Triệu Dương hỏi.
"Trần Triệu Dương", anh đáp lại.
"Anh Dương, chúng ta đi thôi. Mau đi ăn cơm thôi”.
Giang Uyển Quân nắm lấy tay Trần Triệu Dương bước ra bên ngoài.
Tất cả mọi người đều nhìn theo, nhất thời vẫn chưa có phản ứng gì.
Giang Tử Phong càng thêm phần ngưỡng mộ, tuy rằng cậu ấy có mối quan hệ rất tốt với Giang Uyển Quân, nhưng chưa bao giờ được đối xử như vậy. Ai cũng biết rằng trước đây, cô có dáng vẻ của một nữ thần lạnh lùng, nhưng bây giờ, ở trước mặt Trần Triệu Dương, cô ấy chẳng khác gì một con mèo nhỏ.
Về phần các bác sĩ nhìn thấy vậy, bọn họ dường như cũng hiểu được, bệnh nhân bình thường sẽ có chút ỷ lại vào bác sĩ. Nhưng tính ỷ lại này của Giang Uyển Quân cũng quá nghiêm trọng rồi.
Có khi nào vấn đề là ở căn bệnh này của Giang Uyển Quân không?
Nếu như Giang Uyển Quân vẫn tiếp tục phụ thuộc vào Trần Triệu Dương theo cách này, chẳng phải cậu ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền sao?
Kết hôn với con gái của Giang Sơn có thể nói là đã trực tiếp chạm được vào đỉnh cao của cuộc đời rồi.
Nhiều người trong số bọn họ đều hối hận vì sao không thể tự mình chữa khỏi bệnh cho cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!