"Đi thôi”, Trần Triệu Dương dẫn mọi người xuống xe, dưới sự dẫn đường của người đàn ông, bọn họ đi thang máy ngoài trời lên nhà hàng xoay tròn ở tầng cao nhất.
'Thang máy này hoàn toàn trong suốt, ở trong thang máy có thể nhìn ra bên ngoài, khi đi lên cao, có thể thu hết toàn bộ khung cảnh thành phố Long Hải vào mắt, một vẻ đẹp khác thường.
Rất nhanh, thang máy đã đi lên nhà hàng xoay tròn ở tầng cao nhất. Nhà hàng xoay tròn này cũng không ở bên trên tòa nhà khách sạn, mà là ở trên một kiến trúc vươn ra một đoạn trên tầng cao nhất, ở đó ngoại trừ sàn nhà ra thì tường xung quanh cũng là trong suốt, nhìn qua có một vẻ đẹp mộng ảo.
Sở dĩ gọi là nhà hàng xoay tròn, là bởi vì sảnh của nhà hàng này không phải là cố định, mà luôn xoay tròn, trong vòng thời gian nửa tiếng, có thể khiến khách hàng ăn cơm ở đây nhìn thấy hết toàn bộ thành phố Long Hải.
Đợi đến khi mấy người Trần Triệu Dương đến nhà hàng, mới phát hiện đã có không ít người ăn cơm trong này rồi, điều này khiến bọn họ cảm thấy khó hiểu, bây giờ là buổi sáng, lại có nhiều người tới ăn cơm như vậy, thật sự là rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà.
Mặc dù trong lòng đều châm chọc như thế, nhưng bọn họ cũng không nói ra, dù sao, bọn họ cũng là người rảnh rỗi không có chuyện để làm, sao phải chó chê mèo lắm lông.
"Trần Triệu Dương, sao đột nhiên anh lại muốn tới chỗ này ăn cơm?", Nam Cung Yến có chút hiếu kì, nhỏ giọng hỏi Trần Triệu Dương.
"Tính toán thời gian, chỉ sợ chúng ta ở không được bao lâu đã phải trở về, anh đã sớm nghe nói đến tên tuổi của nhà hàng này rồi, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, vừa vặn hôm nay rảnh rỗi, liền đặt trước ở đây”, Trần Triệu Dương ghé vào bên \_ tai Nam Cung Yến, khẽ nói.
"Nhiều người đang nhìn đấy”, hô hấp của Trần Triệu Dương phả lên tai, khiến tai cô lập tức đỏ bừng, trong lòng sinh ra một cảm giác kì lạ, nhanh chóng đẩy Trần Triệu Dương ra.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ khách sạn, mấy người Trần Triệu Dương đi tới vị trí hoàng kim của nhà hàng xoay tròn, ở chỗ này có thể nhìn thấy hết toàn bộ thành phố Long Hải mà không hề bị che chăn, phong cảnh chắc chắn là tốt nhất.
Đương nhiên, cũng đắt nhất.
Vừa ngồi vào vị trí, tất cả mọi người cũng không vội chọn món ăn, mà thưởng thức cảnh đẹp của thành phố Long Hải trước, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng vẫn nhìn thấy cực kì rõ ràng.
"Ông chủ này đúng là một nhân tài, khách sạn kiểu này, nhà hàng kiểu này, khách sạn cao cấp. quốc tế có khi còn không băng”, Häc Kiện đẩy cặp kính trên sống mũi lên, không nhịn được mở miệng khen ngợi.
"Được rồi, mọi người xem muốn ăn cái gì đi?”, đợi đến khi người phục vụ mang menu tới, Trần Triệu Dương bảo mọi người gọi món ăn, mà anh thì bắt đầu nhìn xung quanh.