Nghe vậy, khuôn mặt của Chu Minh Chí trở nên tái mét.
Lúc này ông ta bắt đầu đứng không vững.
Giao cho Ban kỷ luật thì ông ta tiêu đời rồi.
Chu Minh Chí thật sự không nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Chủ tịch Nam Cung, ông, ông giải thích với sếp Giang đi, đây chỉ là hiểu lầm thôi”, Chu Minh Chí vội vàng nói với Nam Cung Minh Đức: “Chủ tịch Nam Cung, ông giúp tôi với”.
Chu Minh Chí tưởng rãng chính Nam Cung Minh Đức đã mời Giang Sơn tới, vậy nên ông ta chỉ có thể cầu cứu với Nam Cung Minh Đức.
Nam Cung Minh Đức bất đắc dĩ nói: “Cục trưởng Chu, tôi không biết phải giúp ông thế nào cả”.
“Chẳng phải chính ông đã mời sếp Giang tới sao?” Chu Minh Chí nói với vẻ mặt đau khổ.
“Không phải tôi”, Nam Cung Minh Đức đáp, ông ta cũng không biết vì sao Giang Sơn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nghe thấy câu này, Chu Minh Chí lập tức nhìn sang Nam Cung Yến, ông ta nghĩ, chẳng lẽ là Nam Cung Yến mời tới?
Chu Minh Chí còn đang phỏng đoán thì Giang Sơn đã nhanh chân bước về phía Trần Triệu Dương. Nhìn thấy anh, ông ta lập tức tươi cười nói: “Bác sĩ Trần, chào cậu, tôi là Giang Sơn”.
A!
Thấy Giang Sơn chào hỏi Trần Triệu Dương, những người ở đây đứng hình tập thể.
Bọn họ còn đang suy đoán xem ai đã mời Giang Sơn tới, nhưng không ai có thể ngờ được rằng Giang Sơn đến đây là vì Trần Triệu Dương.
Lúc nhìn thấy Giang Tử Phong, Nam Cung Yến đã nghĩ tới rồi, nhưng cô vẫn không muốn tin vào điều đó.
Làm sao mà người như Giang Sơn lại chạy tới đây chỉ vì một bảo vệ cỏn con được.
Chuyện này không thực tế chút nào.
Nhất là Chu Minh Chí, hôm nay ông ta tới đây với Vạn Quế Chi là để cho Trần Triệu Dương biết tay, để anh chết thật thê thảm.
Nhưng bây giờ ông ta lại hối hận, bởi vì ông ta thật sự không nghĩ tới chuyện Trần Triệu Dương quen biết Giang Sơn, hơn nữa người có thân phận như Giang Sơn mà còn phải đích thân tới đây vì anh.
Chu Minh Chí nghĩ, lần này ông ta đúng là tự đào hố chôn mình. Giờ khắc này, ông ta rất muốn đánh chết Vạn Quế Chỉ, ả đàn bà này hại chết ông ta rồi.
“Sếp Giang, chào ông!” Trần Triệu Dương thản nhiên đáp.
Nhìn thấy dáng vẻ không kiêu không hèn của Trần Triệu Dương, trong lòng Giang Sơn cảm thấy ngạc nhiên.
Giang Sơn là người có địa vị cao, bình thường người khác gặp ông ta đều sẽ vô thức cúi mình. Nhất là những thanh niên như Trần Triệu Dương, nhìn thấy ông ta, rất có thể bọn họ còn chẳng dám thở mạnh.
Thế nhưng Trần Triệu Dương lại cực kỳ thong dong, biểu cảm bình chân như vại.
Giang Sơn thầm lấy làm ngạc nhiên, người có giao tình thân thiết với ông cụ Cố quả nhiên không đơn giản chút nào.
Nhưng vì sao một người như vậy lại cam tâm tới đây làm bảo vệ cơ chứ?
Chẳng lế đúng như những gì người ta nói, nhân tài thực sự luôn hòa mình với cộng đồng?
Nghĩ vậy, Giang Sơn càng cảm thấy Trần Triệu Dương thần bí hơn, thái độ của ông ta cũng kính cẩn hơn đôi chút.
“Bác sĩ Trần, trước tiên tôi muốn bảy tỏ lòng xin lỗi với cậu về chuyện lúc trước. Người nhà tôi có mắt không tròng nên đã mạo phạm, thực sự tôi rất áy náy”.
Giang Sơn nói bằng giọng áy náy và thành khẩn.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác khi thấy Giang Sơn nói chuyện với Trương Trần một cách khách khí như vậy.
“Má ơi, tôi không nhìn nhầm chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!