Khi Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của Tuyên Hoàng, đột nhiên lộ ra vẻ không thể chịu đựng được, khi cô muốn tiến lên một bước.
"Đừng vội, đợi chút đã", Trần Triệu Dương kéo Nam Cung Yến lại và lắc đầu với cô ấy, ra hiệu cho cô đừng vội.
“Lế nào chúng ta giương mắt nhìn Tuyên Hoàng bị làm nhục sao?”, Nam Cung Yến không biết Trần Triệu Dương đang toan tính điều gì, nhưng cô không thể chỉ đứng nhìn Tuyên Hoàng bị những người này sỉ nhục như vậy.
“Thật là đặc sắc, không ngờ bên ngoài lại có thể xem được tin tức nóng hổi như này”.
“Có vẻ như có một mối quan hệ không thể giải thích được giữa hai người”.
"May quá, tôi đã không đi trước, nếu không thì đã không xem được".
"Không biết cô gái nhỏ này sẽ làm gì?"
“Bắt một cô gái nhỏ như vậy phải quỳ lạy, đây là đang sỉ nhục người ta mà".
“Ai bảo cô ấy xúc phạm đến nhà họ Quý chứ?"
Mọi người xung quanh lúc này đều đang bàn tán xôn xao, hiển nhiên cũng ngứa mắt Tuyên Hoàng, dù sao đây cũng là sân nhà họ Quý.
Tạ Thu lúc này chế nhạo, anh ta muốn xem người thanh niên này có dám đối đầu nhà họ Quý vì người bạn đồng hành của anh hay không.
"Cô ơi, sao cô lại ở đây? Cô không đi vào sao?", ngay lúc Tuyên Hoàng đang tiến thoái lưỡng nan thì một giọng nói truyền đến.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trung niên có tướng mạo phúc hậu, khuôn mặt tròn trịa đi tới, cung kính nói với Tuyên Hoàng.
"Chúa ơi, đây không phải là Đổng Thiên Hải của tập đoàn Đổng Hải sao? Tại sao ông ấy lại đến đây?"
"Đổng Thiên Hải nổi tiếng là người cứng rắn, nguồn quặng kim loại hiếm dưới tay ông ấy có thể nói là duy nhất. Kiếm được phải nói là đầy túi".
"Nhưng mà, Đổng Thiên Hải lại gọi Tuyên Hoàng này là cô, Tuyên Hoàng này rốt cuộc là ai?"
Khi những người xung quanh nhìn thấy người tới, họ đều ồ lên cảm thán, và sau đó ánh mắt nhìn Tuyên Hoàng trở nên hoàn toàn khác.