Cho nên, nếu linh dược như vậy xuất hiện chắc chăn sẽ thu hút một số cường giả, e là buổi đấu giá hôm nay chắc sẽ không yên bình đâu.
Nghĩ tới đây, việc đầu tiên Trần Triệu Dương làm là dùng mắt xuyên thấu của mình quét hết xung quanh. Lần này, anh không những quét quanh đại sảnh, ngay cả trên lầu cũng sẽ quét qua một lượt.
Lúc mắt xuyên thấu của anh nhìn lên trên lầu thì đồng tử của anh bỗng dưng co rút.
Ngay tại lầu trên của khách sạn này lại xuất hiện một trực thăng, mà trên đó có năm sáu người nhân viên vũ trang đeo mặt nạ, trang bị kín bước xuống.
“Xem ra, cây linh dược này thu hút không ít sự chú ý của nhiều người”, thấy cảnh này thì Trần Triệu Dương biết, bây giờ cho dù muốn ra ngoài cũng không thể được. Đám người này dám xuất hiện trắng trợn như vậy, chắc chắn đã phong toả nơi này rồi.
Quả nhiên, lúc Trần Triệu Dương quét mắt xuyên thấu sang cửa chính thì phát hiện cửa bị đóng chặt, không những cửa bình thường bị khoá, bên ngoài còn được khoá bằng ổ khoá sắt to đùng.
Còn một số lối thoát hiểm cũng bị đóng chặt, chứ đừng nói tới cửa sổ đại loại vậy.
Trần Triệu Dương lắc đầu, anh lập tức toàn lực mở rộng hết khả năng xuyên thấu, nhanh chóng tập trung vào vài người, rõ ràng có nội ứng trong đám đông này.
“Đợi chút nữa, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, đi theo anh có hiểu không?”, Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.
“Sao vậy?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đột nhiên hồi hộp nên nhỏ giọng hỏi.
“Trước tiên đừng hỏi, chờ chút nữa sẽ biết”, Trần Triệu Dương lắc đầu khiến bọn họ làm chuyện mà họ cũng không biết.
“Anh Tăng, anh giúp tôi lấy vài cây tăm xỉa răng ở bàn ăn bên ngoài, lấy nhiều một chút”, Trần Triệu Dương không có vũ khí trong tay, kim bạc đã dùng hết rồi, gần đây không có thời gian để bổ sung kịp nên phải tìm một số vật thay thế.
“Tôi biết rồi anh Trần”, Tăng Kim Lai dĩ nhiên cũng nghe thấy lời Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến. Tuy anh ta không nghĩ ở nơi như thế này sẽ xảy ra chuyện gì nhưng anh ta rất tin vào Trần Triệu Dương, lập tức rời khỏi rồi nhanh chóng quay lại.
Anh ta không tự ý là càn, thật sự chỉ lấy vài cây tăm, còn lấy thêm vài đôi đũa mà không lấy mấy thứ như dao ăn đại loại vậy vì anh ta sợ có người sẽ để ý.
“Anh Trần, đồ đã lấy xong. Điện thoại không có tín hiệu, xem ra quả nhiên là xảy ra chuyện rồi”, lúc nãy Tăng Kim Lai lấy đồ thì nhìn điện thoại của mình, phát hiện không có tín hiệu”.
Nếu là rừng núi hoang sơ thì cũng không có gì lạ. Nhưng đây là khách sạn, khách sạn thì tuyệt đối không thể có vụ mất tín hiệu. Cho nên chắc chắn có người đã ngăn tín hiệu ở nơi này.
“Ừm, quả đúng là vậy. Chút nữa anh đừng ra mặt. Bọn họ muốn gì thì đưa nấy", Trần Triệu Dương cũng không lấy điện thoại ra. Anh biết chắc chăn đã bị chặn tín hiệu mất rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!