“Được thôi”, Trần Triệu Dương mỉm cười. Anh dĩ nhiên không muốn tự mình ra tay đấu giá, chính là sợ bị người khác nhìn ra tâm trạng sốt ruột của mình.
Tuy nhiên, món đồ này người khác lấy cũng vô ích, nhưng lỡ như thật sự bị người ta cướp ngang, anh không thể không ra tay cướp lại.
Tóm lại là anh không thích tự ra tay. “Ba triệu”.
Đấu giá viên nhìn ngang nhìn dọc, lúc ông ta càng lúc càng thất vọng thì một giọng nói vô cùng êm tai truyền đến, cứ tưởng như là âm thanh của thiên nhiên vậy.
Đấu giá viên lập tức nhìn sang thì thấy Nam Cung Yến, trong mắt ông ta lộ ra vẻ cảm kích.
Nếu tại buổi đấu giá do ông ta dẫn chương trình mà xuất hiện một kỷ lục đấu giá, điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với ông ta.
“Cô gái này ra giá ba triệu, còn ai ra giá nữa không? Ba triệu lần một, ba triệu lần hai, ba triệu... đấu giá thành công. Chúng ta hãy chúc mừng cô gái này”, đấu giá viên hình như dùng tốc độ nói nhanh nhất cả đời mình, lần đấu giá này đã được chốt hạ ngay lập tức.
“Ôi trời, đúng là có người đấu giá thật”. “Xinh đẹp như vậy mà não có vấn đề rồi sao?”
“Anh muốn chết hả? Cô ấy là người phụ nữ của Trần gia đó”.
“Món đồ này trong tay người khác là tai hoạ, nhưng trong tay cao nhân thực thụ thì có lế là bảo vật”.
Người bên dưới nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên bàn tán xôn xao cả lên.
Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thâm sâu khó đoán, còn có người chờ xem kịch hay.
“Đấu già viên này đúng là hài hước quá đi, lại một lần nữa đấu giá thành công, đáng ra phải kéo dài thời gian ra một chút nữa, để xem thử có ai ra giá hay không chứ?”, Tuyên Hoàng nhìn thấu được tâm tư của người đấ viên này thì không khỏi bưồn cười, liền cười hihi nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!