“Nếu đã tới rồi, không đi xem thử thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao”, Trần Triệu Dương lại không vội vàng kết luận, vì theo như anh quan sát, tuy nhà hàng này nhìn có vẻ không được sang trọng lắm nhưng người tới ăn thì đông vô kể.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là người tới đây ăn không những nhiều mà còn có không ít người nhìn có gu thẩm mỹ không tồi.
Nếu nhà hàng của người ta đã dày công trang trí như vậy thì tất nhiên không phải là người không có nhiều tiền rồi, chắc chăn là có cái lý do riêng của mình.
“Đi thôi, chúng ta vào trong để mở mang tầm mắt”, khoé miệng của Trần Triệu Dương khế cong lên, anh lập tức nhấc chân bước vào trong.
Hai người họ nhìn thấy vậy cũng đành đi theo anh.
“Chào anh, xin hỏi anh có đặt chỗ trước chưa ạ?”, lúc ba người Trần Triệu Dương đi vào nhà hàng thì hai nhân viên phục vụ trước cửa lập tức đồng thanh hỏi thăm.
“Chúng tôi có đặt trước, một cô gái họ Hạ đã đặt", Trần Triệu Dương lập tức đi lên trước và nói.
“Thì ra là bạn của cô Hạ, đã chuẩn bị phòng VỊIP cho mọi người rồi ạ. Mời đi theo tôi ạ”, một cô gái mặc sườn xám, vẻ ngoài ưa nhìn, cười nhẹ và lập tức lên tiếng dẫn đường.
Ba người Trần Triệu Dương theo cô ta đi lên lầu hai. Lên tới lầu hai, nhóm người Trần Triệu Dương phát hiện vẻ nguy nga tráng lệ của lầu hai này và lầu một hoàn toàn không giống nhau.
Trên lầu hai này được trang trí vô cùng tinh xảo, theo phong cách truyền thống Hoa Hạ cổ xưa.
Màu chủ đạo của cả lầu hai đều là màu tím quý phái, chẳng trách có tên là Tử Vân Hiên.
“Lầu một và lầu hai hoàn toàn mang hai phong cách khác nhau. Điều này cũng lạ thật nha”, thấy cách trang trí ở lầu hai trước mặt, Nam Cung Yến khá tò mò nên lên tiếng.
“Thưa cô, đây là sở thích của ông chủ chúng tôi. Lâu một dùng cho thực khách bình thường, còn lầu hai là chuẩn bị cho khách quý. Người bình thường thì không thể lên lầu hai”, nữ phục vụ kia nghe Nam Cung Yến nói vậy thì lập tức nở nụ cười rồi lên tiếng giải thích.
“Vậy ông chủ của các người đúng là một kỳ nhân”, Nam Cung Yến tò mò đối với ông chủ của Tử Vân Hiên này. Phong cách trang trí như vậy đúng thật là phân ra hai mặt đối lập.
“Phì... Cách nói chuyện của cô thật thẳng thắn. Ông chủ của chúng tôi không phải kỳ nhân mà là một người kỳ lạ”, nữ phục vụ đột nhiên cười nhẹ, sau đó lên tiếng trêu chọc ông chủ của mình.
Bọn người Trần Triệu Dương không ngờ cô gái này lại tùy ý trêu chọc ông chủ của mình như vậy, quả là dũng cảm.