“Kẻ nào cả gan dám đến Kỳ Môn Sơn giở thói ngang ngược, cũng không nhìn xem thử đây là nơi nào?”, tam trưởng lão lập tức đứng lên tỏ vẻ uy nghiêm nói.
Kẻ thù đã đến tận cửa, mà trước mắt ông ta lại là người có sức chiến đấu cao nhất ở Kỳ Môn Sơn đương nhiên muốn diễu võ giương oai rồi, huống hồ đây chính là cơ hội tốt để chứng tỏ địa vị của bản thân.
“Xoạt Xoạt...”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đang chậm rãi bước tới, sau đó là một bóng người bước vào.
Không sai, chính là Trần Triệu Dương đang đi về phía bên này, anh đã thuận lợi tiến vào Kỳ Môn Sơn mà không hề tốn một chút sức lực nào cả, căn bản không gì có thể làm khó được anh.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương còn cho rằng người của Kỳ Môn Sơn đều đã bỏ của chạy lấy người hết rồi.
Nhưng khi bước vào đây, anh mới phát hiện rằng những kẻ ngu ngốc này lại còn tâm trạng nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt lợi, đúng là ngu hết phần thiên hạ.
Người của Kỳ Môn Sơn nhìn thấy một người có dáng vẻ trông giống như một tên thư sinh bước vào thì tất cả đều ngây người ra. Cậu ta là ai? Làm thế nào cậu ta vào được Kỳ Môn Sơn?
“Vừa rồi không phải ông muốn lấy đầu của tôi sao? Tôi đến rồi đây, mau ra tay đi”, Trần Triệu Dương nhìn về hướng Vu lão nhị đã hùng hổ lên giọng trước đó, thản nhiên nói.
“Tên nhãi con, muốn chết à”, Vu lão nhị nghe Trần Triệu Dương nói vậy thì trợn trắng mắt, lập tức lao thẳng về phía trước, hung hăng giáng một bạt tai vào đầu của Trần Triệu Dương.
“Đi chết đi”, Trần Triệu Dương cười lạnh một cái, sau đó tung nằm đấm đón lấy.
Thế là tay của Vu lão nhị vừa vung đến thì trực tiếp bị một đấm của Trần Triệu Dương làm cho gãy đi, nằm đấm của anh không hề dừng lại mà điên cuồng đánh thẳng vào ngực lão ta.
Vu lão nhị kêu lên thảm thiết, tiếng xương cốt gãy vang lên, cả người Vu lão nhị bị đánh bay ra ngoài một cách thô bạo rồi đập mạnh vào tường, lúc này mới chịu dừng lại.
Nhìn thấy xương ức của Vu lão nhị bị lõm xuống, chỉ có thở ra chứ không thể hít vào, rõ ràng là không thể sống nổi.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi một phen, phải biết rằng mặc dù thực lực của Vu lão nhị không thể nói là mạnh nhất, nhưng lão ta cũng coi như là người đứng đầu trong đội hình ở đây.
Nhưng một cường giả như thế lại không thể đỡ nổi một chiêu của đối phương, càng không có cơ hội đánh trả. Người này là ai? Sao sức chiến đấu lại kinh người như vậy?
“Cậu là ai? Tại sao xông vào Kỳ Môn Sơn của chúng tôi, lại còn ra tay đánh người?”, tam trưởng lão biết bản thân không thể không quản chuyện này, lập tức đứng lên nhìn về phía Trần Triệu Dương lớn giọng nói.