“Trần Triệu Dương, tôi sẽ bảo người đi làm, phiền anh đợi một chút”, Uông Thúc Dư biết mình không không có quyền mặc cả, một người mà có thể khiến cho đám người thương nhân như Tăng Kim Lai không đếm xỉa đến lợi ích, dù có khuynh gia bại sản cũng phải bám gót theo thì Uông Thúc Dư không thể nào đắc tội được.
“Được thôi, tôi đợi, vừa hay cũng không có việc gì làm”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi không nói năng gì nữa mà chỉ ra hiệu cho Tăng Kim Lai ngồi xuống bên cạnh.
“Cảm ơn anh Trần”, Tăng Kim Lai ngồi xuống bên cạnh Trần Triệu Dương thì kích động không thôi, xem ra lần này anh ta cược đúng rồi.
Sau đó, Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai nói chuyện với nhau, còn một bên là Uông Thúc Dư và đám người thành phố Long Hải bắt đầu thảo luận về cách đối phó với nhà họ Thương.
Vốn đám bọn họ đang đợi ông cụ họ Thương rời đi rồi mới dám phân chia nhà họ Thương nhưng bây giờ, họ không còn chút suy nghĩ nào như thế nữa, họ chỉ nghĩ làm sao khiến cho nhà họ Thương sụp đổ còn đối với lợi ích thì không dám dây máu ăn phần.
“Anh Tăng, thực sự cảm ơn anh”, mặc dù biết rằng Tăng Kim Lai bỏ vốn lớn như vậy là vì Trần Triệu Dương, nhưng dù sao thì anh ta cũng đã bỏ ra, cô đương nhiên phải cảm ơn rồi.
Làm một người kinh doanh, Nam Cung Yến hiểu rất rõ, để có được quyết định như vừa rồi thì mình sẽ phải tổn thất lớn như thế nào, có thể nói, thương nhân của thành phố Long Hải tổn thất bao nhiêu thì thương nhân của thành phố Vân Hải cũng tổn thất bấy nhiêu, thậm chí lại còn hơn.
Nhưng mà chỉ một câu nói của Tăng Kim Lai, đám thương nhân của thành phố Vân Hải đều ra sức đầu tư, thực sự là sự trợ giúp quá lớn rồi.
“Cô Trần, cô đừng có khách sáo với tôi, đó chính là không nể mặt tôi đấy, sau này cô cứ gọi tôi là Tiểu Tăng là được, có thể giúp anh Trần làm những chuyện nhỏ như thế này đối với tôi mà nói chính là món quà trời ban”, Tăng Kim Lai khiêm tốn, nói chuyện như rót mật vào tai.
“Tiểu Tăng...”, nghe thấy lời của Tăng Kim Lai, Nam Cung Yến lập tức cạn lời, người đàn ông này ít nhất cũng phải 37-38 tuổi rồi còn muốn cô gọi là Tiểu Tăng, đúng là quá khiêm tốn.
Nhưng khi cô nghĩ lại cảnh anh ta tự gọi cái biệt danh của mình lúc nấy lại thấy kì lạ, đây là lần đầu tiên có người tự gọi mình như vậy.
“Cô Trần!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!