"Muốn còng đầu thì còng đầu mấy người đấy".
Trần Triệu Dương nhìn Vạn Quế Chỉ nói.
"Tổng giám đốc Nam Cung, cô đừng nhúng tay vào chuyện này, bọn họ gieo gió ắt phải gặt bão thôi. Để tôi tống bọn họ vào sở cảnh sát là được".
Trần Triệu Dương vừa nói vừa lôi La Lương Bình đi.
"Trần Triệu Dương, được rồi, anh dừng tay lại cho tôi".
Nam Cung Yến lạnh mặt nói.
"Dừng tay?"
Trần Triệu Dương hỏi.
Nam Cung Yến cắn răng nói: "Bây giờ mọi người lập tức rời khỏi đây cho tôi".
Nam Cung Yến nhìn thấy Vạn Quế Chỉ và La Lương Bình bị đánh te tua, cô cảm thấy có chút đau đầu.
Nhưng cô cũng hết cách rồi.
Thực lực của Trần Triệu Dương cô là người biết rõ nhất.
"Trần Triệu Dương, chuyện còn lại để cho tổng giám đốc Nam Cung giải quyết là được rồi, anh đừng gây thêm phiền phức nữa", Ninh Tĩnh thật lòng khuyên nhủ.
"Được thôi".
Trần Triệu Dương nhìn qua Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh rồi anh gật đầu. Trần Triệu Dương nhận ra chuyện của La Lương Bình xem như là việc xấu trong nhà. Nên xử lý ra sao,
nên giải quyết thế nào thì Nam Cung Yến sẽ quyết định.
"Chúng ta đi thôi".
Trần Triệu Dương buông La Lương Bình ra rồi nói với những người ở phía sau.
Đám người Hồ Đại Quân nghe thấy sau đó liền đi theo Trần Triệu Dương ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, bọn họ quay lại nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng Nam Cung Yến, trong lòng có chút bất an.
Bọn họ nghĩ lần này quậy một trận lớn như vầy, có lẽ không chỉ Trần Triệu Dương bị đuổi mà có khi cả đám cũng cuốn gói theo luôn.
"Nam Cung Yến, cô để bọn chúng đi như vậy à?”
Vạn Quế Chỉ vừa thấy bọn Trần Triệu Dương rời đi, bà ta liền kích động gào hét: "Vừa rồi hẳn ra tay đánh vợ chồng tôi, cả đám bảo vệ kia nữa, bọn chúng đều là đồng phạm".
"Tại sao không ngăn hẳn lại?", La Lương Bình cũng bụm mặt đau rống lên.
Nam Cung Yến nhìn vẻ mặt của hai người họ, trong lòng cô thầm nghĩ, lúc anh ta còn ở đây sao hai người không ngon mà nhào lên ngăn anh ta đi?
Những người đứng cạnh Nam Cung Yến cũng nghĩ thế, lúc Trân Triệu Dương còn ở đây thì sợ sệt y như cháu anh ta vậy.
"Phó giám đốc Vạn, trưởng phòng La chuyện này vào. phòng làm việc nói đi. Chúng ta cùng bàn xem nên giải quyết chuyện này như thế nào".
Nam Cung Yến nói với hai người bọn họ.
"Còn giải quyết cái gì, còng đầu hắn đi".
"Báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến xử lý hẳn".
Hai người Vạn Quế Chỉ kích động gào lên.
Nam Cung Yến không nói thêm câu nào, cô sải bước đi vào phòng làm việc của La Lương Bình.
Hai người Vạn Quế Chỉ khẽ cần răng đi theo Nam Cung 'Yến vào phòng.
"Anh Dương, anh làm thế có khi nào bị bắt bỏ tù không?"
Trở lại phòng bảo vệ, Hồ Tiểu Nhạc lo lắng hỏi: "Anh ra tay đánh bọn họ như vậy, em sợ bọn họ sẽ báo cảnh sát bắt anh mất".
Trần Triệu Dương lấy áo đồng phục bảo vệ khoác lên người Hồ Tiểu Nhạc rồi an ủi nói: "Cô yên tâm nhé. Tôi không sao đâu. Bây giờ quan trọng nhất là cô không sao, cô có đỡ giận hơn chưa? Nếu còn chưa hả giận, tôi sẽ đi đánh bọn chúng thêm một trận nữa".
Hồ Tiểu Nhạc vội vàng gật đầu nói: "Em hết giận rồi, cám ơn anh, anh Dương!"
Hồ Tiểu Nhạc nhìn thấy Trần Triệu Dương như vậy, trong lòng cô cảm thấy ấm áp. Vốn là trước đó cô còn đang buồn lắm, vậy mà bây giờ thì quên sạch rồi.
"Anh Dương, cám ơn anh! Xem như là tôi nợ anh, sau này có chuyện gì cần anh cứ bảo tôi làm cho", Hồ Đại Quân kéo Trần Triệu Dương, vô cùng kích động nói: "Nếu không có anh giúp Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc sẽ bị oan khuất đến chết. Hơn hết sự trong sạch của Tiểu Nhạc cũng sẽ bị bọn họ vấy bẩn mất".
"Là anh em thì đừng nói những câu này".
Trần Triệu Dương vỗ vai Hồ Đại Quân: "Quan trọng là Tiểu Nhạc không sao".
"Ừm'", Hồ Đại Quân nghiêm túc gật đầu. "Anh Dương, giờ tính sao?” "Không thì chúng ta cùng nhau gánh?”
"Đúng vậy, nếu chúng ta cùng nhau gánh, có lẽ công ty sẽ không đuổi anh. Cùng läm thì bị xử phạt tập thể".
Mấy người bảo vệ bên cạnh rối rít nói.
"Vớ vẩn!"
Trần Triệu Dương nhìn cả đám mắng: "Anh đây tự làm tự chịu, sao lại để mấy cậu gánh? Mấy cậu cứ yên tâm làm việc. của mình đi, những chuyện khác không cần lo, anh đây sẽ không sao cả. Mấy cậu không giống như anh, anh đây chỉ có một thân một mình, mấy cậu còn phải lo miếng ăn cho gia đình nữa đấy".
Trần Triệu Dương hiểu rõ bọn họ nghĩ gì trong đầu, thế nên anh lập tức cắt đứt suy nghĩ đó đi.
"Anh Dương, dù học vấn em không cao, nhưng em biết thế nào là đúng sai. Chuyện hôm nay em cảm thấy anh làm đúng, hơn nữa còn là chuyện chính nghĩa, thế nên em muốn ủng hộ anh, em sẽ cùng anh gánh vác".
Lúc này, một người trẻ tuổi nhất đội bảo vệ là Tiểu Mao cười nói: "Dù sao thì em cũng chỉ có một mình".
"Anh Dương, mấy cái đạo lý lớn lao tụi em không biết, nhưng em biết một điều, nếu là anh em thì cùng quậy cùng chịu. Chuyện này nói gì thì nói em cũng có phần".
"Đúng vậy, cùng quậy cùng gánh!" Những người thuộc phòng bảo vệ rối rít nói.
Hồ Đại Quân thấy vậy bèn quát lớn: "Mấy người đứng đây tào lao cái gì, chuyện này là do tôi, có bị vào tù cũng là tôi vào!".
Trần Triệu Dương thấy mọi người như thế cũng không biết nên nói gì.
Anh cảm thấy giống như quay về những ngày tháng trước kia, mấy người anh em cùng nhau gây chuyện cùng nhau chịu tội vậy.
"Gây ra chuyện như vậy mấy người cảm thấy tự hào lắm hả? Còn như mở tiệc ăn mừng ấy, không cần làm việc nữa sao? Toàn bộ cút ra ngoài làm việc cho tôi!
Lúc này giọng Dương Lệ gắt gỏng vang lên.
Mọi người vừa thấy Dương Lệ liên bình tĩnh lại.
Dương Lệ đi tới trước mặt Trần Triệu Dương, cô ấy nghiến răng trách: "Trần Triệu Dương tên khó ưa nhà cậu có thể bớt rước thêm phiền phức hộ tôi được không hả?"
"Đội trưởng Dương, chuyện này là..., Hồ Đại Quân đang muốn giải thích.
Dương Lệ trừng mắt nhìn anh ta một cái, doạ anh ta lập tức ngậm miệng lại luôn.
"Trần Triệu Dương, đợi lát nữa đi tìm tổng giám đốc với tôi, lúc đó cậu phải nói chuyện này do tôi bảo mấy người làm như vậy", Dương Lệ nói tiếp.
Hả!
Dương Lệ nói như vậy làm mọi người đều sửng sốt, nhưng ngay sau đó cả đám đã phản ứng lại, Dương Lệ định
một mình ôm hết chuyện này.
"Đội trưởng Dương không cần phải thế đâu", Trần Triệu Dương cười khổ nói.
Trần Triệu Dương vẫn luôn nghĩ rằng Dương Lệ không ưa gì mình, cô ấy sẽ nhân cơ hội này đá mình đi. Nhưng không.
ngờ cô ấy lại là người có tình có nghĩa như vậy.
"Đội trưởng Dương, chuyện này không liên quan đến cô mài.
"Cô cũng không có mặt ở hiện trường".
Đám người Hồ Đại Quân nháo nhào lên.
Dương Lệ hừ lạnh nói: "Mấy cậu nghĩ xảy ra chuyện như vậy rồi, người đứng đầu là tôi không có trách nghiệm gì sao? Hơn nữa tôi cũng không muốn nhìn thấy bản mặt đám đàn ông thúi mấy người, công ty có đuổi tôi thì cũng đúng lúc, tôi có thể nghỉ ngơi một chút, khỏi phải gặp mấy người nữa".
Tuy ở phòng bảo vệ đều là những người thô kệch, nhưng nghe những lời nói này của Dương Lệ bọn họ vẫn hiểu được.
Dương Lệ là đang muốn bảo vệ họ.
Bình thường bọn họ đều cảm thấy Dương Lệ hung dữ, rất khó để nói chuyện. Hôm nay nghĩ lại, lâu nay vẫn là do Dương Lệ bao che cho bọn họ.
"Bây giờ nói những lời này có phải quá sớm không?"