“Cố lão, xin lỗi, vừa rồi là do tôi nhất thời kích động, không nên cãi vã với ông”, Vân Phụng Thiên hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, cúi đầu xin lỗi.
“Hừ, sở dĩ tha cho các người một mạng, là vì người các người đắc tội không phải tôi, mà là Trần Triệu Dương, muốn giải quyết mọi chuyện như thế nào, thì còn tùy vào cậu ấy!”, ông cụ Cố không hề có ý định tha thứ chút nào, liền giao mọi chuyện cho Trần Triệu Dương.
“Bố của tôi đã ra chiến thư rồi, mọi chuyện đều phải giải quyết theo quy tắc giang hồ, trước khi quyết đấu, không được động đến người nhà”, Vân Phụng Thiên nghe thấy lời của ông cụ Cố, đột nhiên hoảng sợ, liền lôi quy tắc giang hồ ra để nói.
“Bây giờ cậu cũng biết quy tắc giang hồ cơ à? Ban đầu khi các người đến thành phố Nam Hải, tôi nếu như các người làm việc theo quy tắc, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng, là do các người đã phá vỡ quy tắc trước...", nghe thấy lời của Vân Phụng Thiên, ông cụ Cố hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Vậy thì cứ phá vỡ quy tắc mà làm”
“Ông Gố, ông không thể như vậy, cậu chủ Vân là con trai duy nhất của sơn chủ chúng tôi, nhất định không thể để cậu ấy xảy ra chuyện gì!”, lúc này Phong Lạc cũng vội vàng chạy tới, cơ thể bị thương nặng, yếu ớt nói.
“Ồ? Cậu chủ Vân nhà các người quý giá, còn người khác thì đáng chết sao?”, ông cụ Cố lại hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới hắn ta.
“Được rồi, đừng phí lời nữa, tao cũng không giết mày, mày sợ cái gì? Nhưng nhờ mày chuyển lời tới bố mày!”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, buông Nam Cung Yến ra, đi về phía Vân Phụng Thiên.
“Mày... mày muốn làm gì?”, Vân Phụng Thiên nhìn thấy Trần Triệu Dương đi về phía mình, đột nhiên hoảng sợ, nhưng bây giờ hắn đang bị trói, không thể nào nhúc nhích được.
“Mượn cơ thể của mày một chút, chuyển lời cho bố mày, chiến thư bố mày gửi cho tao không tệ, tao cũng sẽ trả lại cho ông ta một món quà”, Trần Triệu Dương tóm lấy Vân Phụng Thiên, sau đó vẽ lên lưng của Vân Phụng Thiên.
“Về phần các người, thuộc hạ của tôi đã bị các người đánh trọng thương, vậy thì các người cũng phải trả giá”, ánh mắt của Trần Triệu Dương nhìn về phía mấy người còn lại của Kỳ Môn Sơn, sau đó khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Trần Triệu Dương đã lao về phía bọn họ nhanh như chớp, ai cũng bị phế một cánh tay.
Vì không muốn để bọn họ hồi phục nhanh như Vân Phụng Thiên, Trần Triệu Dương dùng chân khí của mình chặt tay bọn họ, thì dù có dùng thiên tài địa bảo, sợ răng cũng không dễ hồi phục lại.
“Được rồi, biến đi, giữ lại cái mạng chó của mày,để xem Kỳ Môn Sơn chúng mày diệt vong thế nào!”, Trần Triệu Dương làm xong mọi việc, liền đá Vân Phụng Thiên ra khỏi cửa phòng.
Đám người Phong Lạc nhìn thấy, không dám ở lại nữa, rời khỏi ngay lập tức, khiêng Vân Phụng : Thiên đã ngất xỉu rời đi.
“Ông cụ Cố, lần này thật sự rất cảm ơn ông!”, khuôn mặt Trần Triệu Dương tràn đầy vẻ cảm kích IE nói. E
Nếu như lần này không phải nhờ ông cụ Cố thông báo kịp thời cho Trần Triệu Dương, e rằng anh sẽ không biết Nam Cung Yến đang ở đâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!