Vốn dĩ bọn họ đợi Trần Triệu Dương bị thương hoặc bị giết bởi chiến thư của sơn chủ, nhưng không ngờ lại ra nông nỗi này.
Nếu như bọn họ sớm biết sẽ xảy ra chuyện này thì vừa rồi đã chạy đi rồi, làm sao mà đứng yên đợi được.
“Đến mà không trả lễ thì không hay, nếu sơn chủ của các người đã tặng tôi món quà lớn như vậy, tôi mà không tặng lại thì có khác gì nói tôi không hiểu lễ nghĩa không!”, nhìn Trần Triệu Dương có vẻ rất thoải mái, nhưng chỉ có anh mới biết, vừa rồi anh đã dùng 80% sức mạnh của mình mới có thể đánh bại kiếm ý và chiến ý trên bức chiến thư này.
Nếu như thực lực của anh không đột phá thành thiên tiên đại thành thì e răng vừa nấy, sẽ bị thương nặng, đến lúc đó không chỉ bản thân anh, mà sợ là vợ của anh cũng không thể nào thoát được.
Cho nên, sự tức giận của Trần Triệu Dương thế nào thì có thể tưởng tượng được.
“Mau đưa cậu chủ chạy đi, để tôi ngăn hắn ta lại”, Phong Lạc nghe thấy những lời của Trần Triệu Dương, mí mắt giật điên cuồng, lập tức đẩy Vân Phụng Thiên đi, những người khác của Kỳ Môn Sơn cũng kích động, nhanh chóng ôm Vân Phụng Thiên chạy ra ngoài.
“Chỉ có mình ông mà muốn ngăn cản tôi, năm mơ đi!", Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, đập. một chưởng về phía Phong Lạc.
Một chưởng này đập tới, Phong Lạc hoàn toàn không có sức chống lại, trực tiếp bị Trần Triệu Dương đánh gấy tay, đồng thời còn gấy luôn cả Xương sườn.
Sau đó Trần Triệu Dương không quan tâm đến Phong Lạc nữa, ôm lấy Nam Cung Yến, lao về phía 'Vân Phụng Thiên.
“Cút về!", đúng lúc này, Trần Triệu Dương nghe thấy một giọng nói già dặn, tiếp theo, đám người Vân Phụng Thiên bay ngược trở lại, rơi mạnh xuống đất.
“Ông cụ Gố, cảm ơn đã ra tay!", Trần Triệu Dương vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy ông cụ Cố đi vào, hiển nhiên là ông cụ Cố chạy đến, vừa đúng lúc chặn đứng đám người Vân Phụng Thiên.