"Vân Phụng Thiên, tay chân mày khỏi rồi à? Không ngờ y thuật của Kỳ Môn Sơn chúng mày cũng được đó, nhanh thế mà đã chữa khỏi tay chân cho mày rồi", Trần Triệu Dương nhìn Vân Phụng Thiên với vẻ mặt ngạc nhiên, lúc trước anh đã đánh gãy tay chân của Vân Phụng Thiên, không ngờ nhanh như thế mà hắn đã chạy nhảy được rồi.
"Chết tiệt, mày chết chắc rồi. Yên tâm đi, đợi đến khi mày chết, tao sẽ chữa khỏi bệnh, sau đó hầu hạ con vợ xinh đẹp của mày thật tử tế", nghe thấy Trần Triệu Dương nhắc tới chuyện mình bị đánh tàn phế, Vân Phụng Thiên lập tức cảm thấy tay chân như dâng lên cơn đau quản quại, khiến hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Nhờ câu nói này của mày nên tạm thời tao sẽ không giết mày..., Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt hờ hững.
Câu ấy của anh khiến tất cả những người ở đây đều sửng sốt, Trần Triệu Dương luôn to gan lớn mật, ấy vậy mà lại không dám giết Vân Phụng Thiên.
Trái tim của Nam Cung Yến run lên, muốn rời khỏi cái ôm của Trần Triệu Dương nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
"Tao sẽ giữ lại cái mạng chó của mày lại, để mày tận mắt nhìn thấy Kỳ Môn Sơn sụp đổ, biến mất khỏi thế giới này. Tao muốn cho mày biết rằng, rồng có vảy ngược, mày đắc tội tao thì không sao, nhưng đụng đến người của tao thì tuyệt đối không được!", Trần Triệu Dương thản nhiên nói.
"Đã thế này rồi thì dùng cả Kỳ Môn Sơn để chuộc tội đi!", anh tuyên bố một cách độc đoán.
"Thăng ranh, câm miệng lại cho tao, dám ăn nói ngông cuồng như thế, hôm nay tao không thể tha cho mày được!", người đàn ông quát ầm lên, sau đó tiến lên một bước, chân khí trong cơ thể trào ra, tung một quyền về phía Trần Triệu Dương.
"Cút!", Trần Triệu Dương giơ tay giáng một cái bạt tai vào mặt của người đàn ông đó. Ông ta tới cũng nhanh mà lùi lại cũng nhanh, cứ thế bị Trần Triệu Dương đánh bay đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!