"Không thành vấn đề, chỉ cần mày thắng được Lạc Thần thì tất nhiên là mày thắng rồi", Chu Hán Khanh nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt khinh bỉ, chắc gì đã thẳng nổi hắn mà đòi thẳng Lạc Thu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
"Nghe nói có kẻ muốn thắng tôi, ai dám mạnh miệng như thế? Nào, bước ra đi, để tôi xem thử mặt ngang mũi dọc ra sao', đúng lúc này, một giọng nói ngạo mạn vọng tới.
Sau đó, đám đông tách ra, một người đàn ông gầy gò mặc quần áo đua xe đi dáng chữ bát tới.
"Lạc Thần..." "Lạc Thần, có người nói muốn thắng anh".
"Lạc Thần, anh cứ coi như đây là một câu chuyện tiếu lâm đi".
Thấy Lạc Thu tới, những người xung quanh nhao nhao chào hỏi Lạc Thu, cứ như nhìn thấy thần tượng.
"Xin chào mọi người, được mọi người nể trọng, Lạc Thu vô cùng cám ơn", hiển nhiên Lạc Thu mới làm việc xong, vẻ mặt rất thư thái, nhưng vừa ra khỏi xe là đã nghe thấy có người hỏi nếu thắng hắn ta thì thế nào.
Rõ ràng là đang sỉ nhục hắn ta mà, trước mặt nhiều người như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua được.
"Sao? Mày là hỏa tiễn hay sao mà không thẳng được?", nghe thấy câu nói huênh hoang ấy của Lạc Thu, Trần Triệu Dương lạnh lùng quát.
"Đương nhiên là được, nếu vậy thì chúng ta cũng cược một ván đi", trên mặt Lạc Thu hiện lên nụ cười giễu cợt.
"Lạc Thần, một tên vô danh tiểu tốt như hẳn sao đáng để anh ra tay?"
"Đúng thế, đến lúc vào trận đua, đoàn chừng hắn còn không nhìn thấy đuôi xe của anh đâu ấy chứ”.
"Thăng oät, cút đi mau lên, nơi này không chào. đón mày".
"Đúng thế, nơi này không chào đón mày, cút đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!