Đợi sau khi Nam Cung Yến trang điểm xong, Trần Triệu Dương đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Ừm. Mùi vị không tệ”, Nam Cung Yến nếm thử, phát hiện mùi vị quả thật không tồi. Tuy chỉ có vài nguyên liệu đơn giản nhưng lại nấu ra được hương vị nguyên bản của nó.
“Vậy sao, em có muốn nếm lại không?”, Trần Triệu Dương liếm môi, nhìn sang đôi môi đỏ mọng của cô, trong lòng không tránh khỏi có chút xao xuyến.
“Xì... Đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Ý tôi nói là bữa sáng kìa”, thấy anh đang nhìn chăm chăm vào. môi của mình, Nam Cung Yến liền giả bộ xì một cái rồi xấu hổ nói.
“Ây da, ý anh cũng nói là bữa sáng mà. Em phải biết là anh chưa bao giờ đích thân làm bữa sáng cho ai, ngoại trừ lão già kia”, Trần Triệu Dương cười đùa nhưng ánh mắt lại chìm vào hồi ức.
Ông ấy chính là một lão già háu ăn, không phải đồ ăn ngon thì sẽ không ăn.
Ban đầu để làm ra được món ăn hợp ý của ông ấy mà Trần Triệu Dương không biết phải ăn bao nhiêu trận đòn. Chỉ cần làm ra món không hợp khẩu vị của ông ấy, thì anh sẽ bị đánh một trận no nê.
“Lão già? Ông ấy là ai vậy?”, Nam Cung Yến vốn muốn nói cho ra lẽ với Trần Triệu Dương. Nhưng nghe anh nhắc tới lão già thì cô không tránh khỏi tò mò mà hỏi anh.