Trần Triệu Dương liếc mắt nhìn ba người bọn họ, phát hiện lúc này ba người đã chạy xong năm km rồi, dù gì Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng là con gái, hai người họ đều mệt rã rời, toàn thân ướt sũng vì hồ môi, còn Giang Tử Phong thì vác theo 10 kg ở phía sau, trông vẫn tốt hơn hai người họ.
Biết ba người bọn họ không có chuyện gì, Trần Triệu Dương cũng không quấy rầy nữa, anh trực tiếp khởi động xe chạy về phía thành phố, đã đến giờ tan ca, là lúc đi đón vợ anh về rồi.
Khi đến công ty, Trần Triệu Dương không lên lầu, mà đợi ở dưới vì đã đến giờ tan ca rồi.
Nhưng Trần Triệu Dương đợi rất lâu vẫn không thấy Nam Cung Yến đi ra, điều này khiến anh không khỏi nhíu mày lại.
Trần Triệu Dương lập tức gọi điện, nhưng không có ai trả lời. “Lễ nào đang họp sao?”, anh bất lực đứng dậy đi lên lầu.
Vào công ty, bên trong đã không còn bao nhiêu người, hơn nữa lại là những người mà Trần Triệu Dương cũng không quen biết, hẳn là nhân viên vừa mới tuyển vào.
Khi đến tầng nơi Nam Cung Yến làm việc, anh phát hiện phòng họp không hề bật đèn, chỉ có phòng làm việc của Nam Cung Yến vẫn sáng đèn, Trần Triệu Dương lập tức đi về phía đó.
“Tiểu Yến, nếu chúng ta hợp tác với nhau, chắc chăn sẽ là hai bên cùng có lợi. Cớ gì phải làm vẻ xa cách từ chối tuyệt tình đến thế chứ?”, Trần Triệu Dương đứng ở cửa nghe thấy giọng nói đầy giễu cợt của một người đàn ông vọng ra từ bên trong, khiến anh giật mình.
“Đừng gọi tôi như thế, tôi không thân với anh như vậy. Hơn nữa, công ty chúng tôi quyết tâm sẽ giành được chiến thắng trong việc mở rộng kinh doanh ở thành phố Long Hải lần này. Nếu chúng tôi hợp tác với anh, thì có thể kiếm được lợi nhuận gì?”, giọng nói vô cùng lạnh lùng của Nam Cung Yến truyền ra.