“Bắt đầu từ lúc võ giả nhập môn, sau đó là hậu thiên võ giả, võ giả thiên tiên, võ đạo tông sư. Mỗi cảnh giới được chia thành ba cấp độ, lần lượt là tiểu thành, đại thành và đỉnh phong”.
“Hậu thiên võ giả là hoàn toàn dựa vào thực lực để chiến thắng, không cần quá nhiều kỹ năng, cho dù tu luyện võ kỹ thì cũng là những thế võ không mạnh cho lắm. Mà đạt đến cấp độ thiên tiên là có thể tu luyện được võ kỹ mạnh, sẽ tiếp xúc nhiều hơn với linh khí đất trời, ý thức sẽ càng nhạy cảm hơn”.
“Còn võ đạo tông sư, có thể phóng ra khí kình, tấn công từ xa, đạt đến cảnh giới võ đạo tông sư là có thể huy động một phần linh khí của đất trời để bản thân sử dụng”.
“Võ giả thiên tiên thăng cấp lên võ đạo tông sư sẽ có cơ hội tôi luyện thân thể, cho nên, sức bền của cơ thể võ đạo tông sư rất kinh người. Đạt đến cảnh giới võ đạo tông sư, dù là cơ thể hay sức mạnh thì đều có thể đè bẹp cảnh giới thiên tiên”.
“Mỗi một cấp bậc đều có những khoảng cách không thể vượt qua, có thể nói rằng, chỉ cần chênh lệch một cấp thì sẽ chênh lệch rất nhiều về sức chiến đấu”.
Trần Triệu Dương lần lượt giải thích cho họ về sự phân chia của cảnh giới võ đạo, nhưng anh cũng chỉ giảng đến võ đạo tông sư, dù sao thì những cấp về sau đều còn cách anh rất xa, huống chỉ là họ.
“Đại ca, anh tới cảnh giới nào rồi? Chắc không phải là võ đạo tông sư đâu nhỉ?”, Giang Tử Phong chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
“Hiện tại tôi là thiên tiên tiểu thành!”, Trần Triệu Dương cười nói.
“Cái gì?", nghe thấy những lời của Trần Triệu Dương, không chỉ có Giang Tử Phong ngạc nhiên, mà Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng cực kỳ kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!