A!
Phù!
Trần Triệu Dương giống như bị hạ đường huyết, ngồi uể oải trên sofa.
Băng bó xong cho Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của anh thì quan tâm hỏi: “Có phải anh cảm
thấy chỗ nào đó khó chịu không?”
“Nếu có chỗ nào khó chịu, anh cứ nói với chúng tôi, chúng tôi đưa anh đi bệnh viện”.
Ninh Tĩnh nhìn khuôn mặt đầy đau đớn của Trần Triệu Dương, quan tâm hỏi han.
“Haiz..."
Trần Triệu Dương thở dài một hơi: “Aoi Sora đi lấy chồng rồi, thanh xuân của tôi phải khép lại rồi
Hả? Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ còn tưởng Trần Triệu Dương đang đau khổ vì chuyện gì đó, ai dè lại là chuyện này.
“Lưu manh!” Hai người con gái măng thầm.
“Trần Triệu Dương, cháu không sao chứ? Con gái, mấy đứa không sao chứ?”
Ngay lúc này, Nam Cung Minh Đức bước vào, vừa nhìn thấy Trần Triệu Dương bị băng bó thì hoảng hốt hỏi.
“Không sao, cháu chỉ không may bị bắn trúng mà thôi!”, Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Minh Đức, cười nói: “Có điều viên đạn được lấy ra rồi, không có gì đáng lo!”
“Bị bản trúng? Cháu có cần đi bệnh viện không?”
Nam Cung Minh Đức hỏi.
“Không cần”
Trần Triệu Dương đốt một điếu thuốc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Minh Đức lại thấp giọng hỏi.
“Bố, bố không biết lúc đó nguy hiểm đến mức nào đâu!”
Nam Cung Yến đã phải dồn nén suốt một đêm, bây giờ nhìn thấy bố mình, cô có thể giải tỏa được rồi.
Sau đó, Nam Cung Yến kể lại toàn bộ câu chuyện cho. Nam Cung Minh Đức nghe một lượt.
Nghe xong, Nam Cung Minh Đức nhíu chặt mày.
Ông ta chỉ nghe qua diễn biến mọi chuyện cũng đủ biết khi ấy nguy hiểm đến mức nào chứ không giống như Trần Triệu Dương đã nói qua điện thoại, bọn họ bị đánh úp.
Nam Cung Minh Đức an ủi con gái một lúc, đợi bọn họ bình tĩnh hơn, ông ta bảo hai người sớm về phòng mình tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
“Trần Triệu Dương, chuyện ngày hôm nay may là có cháu. Nếu cháu không ở đó, e là Tiểu Yến xảy ra chuyện rồi!”
Nam Cung Minh Đức thấp giọng nói.
Lần đầu tiên Nam Cung Minh Đức chứng kiến thực lực của Trần Triệu Dương, một người không tấc sắt trong tay lại đánh gục nguyên một đám người dùng súng, cuối cùng còn cứu được cả mấy người Nam Cung Yến. Chuyện này không phải một người bình thường có thể làm!
“Ha ha, đây là điều cháu nên làm thôi!”
Trần Triệu Dương cười trừ.
Bảo vệ Nam Cung Yến là nhiệm vụ của anh, anh cảm thấy chẳng có gì đáng để nói cả.
“Chú Nam Cung, cháu gọi chú tới đây là muốn chú điều động người đi điều tra chuyện ngày hôm nay do ai làm ra. Gần đây có ai nhằm vào Tiểu Yến hay không”, Trần Triệu Dương nghiến răng nói: “Nếu điều tra ra, chú lập tức cho cháu biết, mấy chuyện sau đó cứ để cháu lo”
Nghe anh nói vậy, Nam Cung Minh Đức cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ông ta biết câu này của anh có ý gì. Ông ta từng nghe bố mình nói, một mình Trần Triệu Dương mạnh ngang một trại lính.
Trước đây, Nam Cung Minh Đức không tin nhưng trải qua chuyện đêm nay, ông ta đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Ông ta gật đầu nói: “Chú cho người đi điều tra ngay đây, sẽ cho cháu câu trả lời sớm nhất!”
“Chú Nam Cung, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu đi nghỉ đây”.
Trần Triệu Dương đứng dậy nói.
“Được!", Nam Cung Minh Đức đáp: “Có yêu cầu gì thì cháu cứ nói với chú!”
“Yêu cầu thì đúng là cháu có, chú tăng cường đội ngũ bảo vệ Tiểu Yến chútI”, Trân Triệu Dương nói với Nam Cung Minh Đức.
Nghe thấy thế, Nam Cung Minh Đức lập tức đáp: “Trân Triệu Dương, cháu thật sự nên xây dựng mối quan hệ tốt với Tiểu Yến, tốt nhất là có thể ở bên cạnh bảo vệ con bé, nếu không chú sợ chỉ nâng cao mức bảo vệ cũng vô dụng. Dù sao hai đứa là vợ chồng rồi, có lúc mạnh tay chút cũng được. Con gái chú hơi bị động, cháu có thể chủ động chút!”
“Cháu biết rồi!"
Trần Triệu Dương gật đầu.
Dứt lời, Trần Triệu Dương đi vào trong phòng.
Anh bị mất khá nhiều máu, buộc phải nghỉ ngơi cho tử tế.
Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh tắm xong, hai người nằm ra giường một lát.
Lúc này, hai người cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng vừa mới nhắm mắt lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay nên không tài nào ngủ nổi.
“Chị Nam Cung, theo chị, Trần Triệu Dương là người như nào vậy?”
Ninh Tĩnh không nhịn được mà hỏi: “Chị nói, một người như anh ta sao lại chạy đến công ty chúng ta làm bảo vệ chứ?”
“Là đồ lưu manh thôi”, Nam Cung Yến trả lời bừa.
“Chị Nam Cung, chị không biết chứ, chuyện xảy ra tối nay thực sự rất nguy hiểm, giống như quay phim điện ảnh vậy. Em cảm thấy anh ta không giống lưu manh mà giống siêu nhân hơn".
Ninh Tĩnh nghĩ lại mọi chuyện, cô ta nói thầm.
“Anh ta lợi hại đến vậy sao?”
Nam Cung Yến tò mò hỏi. Thật lòng mà nói, từ đầu tới cuối, Nam Cung Yến chỉ ngồi trong xe, cô không nhìn thầy Trần Triệu Dương giải quyết đám người kia kiểu gì.
“Ừm!”, Ninh Tĩnh gật đầu. Cô ta kể hết một lượt mọi chuyện mà mình chứng kiến cho Nam Cung Yến nghe.
Nghe xong, trong lòng Nam Cung Yến cũng có chút kinh ngạc. Cô không ngờ rằng chuyện này lại gay cấn đến vậy. Bây giờ nghe lại, cô vẫn cảm thấy rùng mình.
Nam Cung, chị nói xem, một người lợi hại như vậy có phải là siêu nhân không?”, Ninh Tĩnh hỏi.
“Chị thấy cũng bình thường thôi”, Nam Cung Yến vẫn không chịu thừa nhận.
“Em cảm thấy anh ta là siêu nhân!”, Ninh Tĩnh thì nói chắc như đỉnh đóng cột: “Chị nghĩ mà xem, anh ta lấy đạn ra mà chẳng hề kêu la tiếng nào, đây không phải chuyện một người bình thường làm được đâu!”
Thấy Ninh Tĩnh nói vậy, Nam Cung Yến cũng nhớ lại, cô đúng là phải khâm phục Trần Triệu Dương, lấy viên đạn găm trong xương ra, cái cảm giác đau đớn đấy không phải ai cũng có thể chịu được.
Hình như đúng là Trần Triệu Dương không hề ho he tiếng nào.
“Chị Nam Cung, em cảm thấy ta nên lôi kéo một người như Trần Triệu Dương về phe mình, không được để anh ta rời khỏi công ty”, Ninh Tĩnh nói.
“Không phải em coi thường anh ta nhất sao?”, Nam Cung Yến hỏi.
“Đó là vì em không biết thực lực của anh ta”, Ninh Tĩnh nói thầm: “Nếu như bạn trai sau này của em cũng tài giỏi như anh ta thì tốt rồi, chắc chắn sẽ thấy yên tâm lắm!”
“Em lại lên cơn mê trai rồi!", Nam Cung Yến châm chọc.
“Còn lâu!, Ninh Tĩnh nghiến răng nói: “Còn lâu em mới nhìn trúng loại người ấy!”
“Vậy là tốt!” Tít tít!
Ngay lúc này, chiếc điện thoại đặt ở một bên của Nam Cung Yến vang lên tiếng chuông báo của Wechat.
Nam Cung Yến cầm chiếc điện thoại lên nhìn. “Ai tìm chị thế?” Ninh Tĩnh ghé người qua hỏi.
“Một người nhàm chán có tên Tay Lái Lụa muốn kết bạn với chị, chị từ chối rồi!”, Nam Cung Yến cầm điện thoại rồi nói.
Nam Cung Yến vừa mới từ chối xong, Tay Lái Lụa lại gửi lời mời kết bạn thêm lần nữa.
Có điều trong lời mời còn có thêm ba chữ.
“Là Trần Triệu Dương!”, Ninh Tĩnh nói: “Chị cứ đồng ý xem sao đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!