Woa... Đẹp quái”, sau khi dùng có Băng Tâm để chế thuốc thành công, Trần Triệu Dương lập tức trầm trồ.
Thuốc được đựng trong chai thủy tinh, tản ra tia sáng màu xanh lam, lấp lánh trong suốt, trông thực sự rất đẹp.
Hơn nữa nó còn mang theo mùi thơm mát lạnh, tặng Nam Cung Yến làm quà chắc là ổn rồi.
Lúc này, Trần Triệu Dương thu dọn phòng bếp rồi mang thuốc lên tầng.
“Tiểu Yến, anh là Trần Triệu Dương đây, anh về rồi, mở cửa cho anh”, Trần Triệu Dương cẩn thận gõ cửa.
Nam Cung Yến đang chán ngán lướt điện thoại ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy giọng của Trần Triệu Dương ở bên ngoài, cô lấy làm mừng rỡ, quãng điện thoại lên giường rồi nhảy xuống, định ra mở cửa cho anh.
Nhưng sau đó, sắc mặt cô thay đổi, bàn tay đang cầm nắm đấm cửa buông lỏng ra.
“Anh về làm gì?”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói với Trần Triệu Dương ở ngoài cửa.
“Nơi này là nhà anh, đương nhiên là anh phải về rồi. Vợ à, mở cửa cho anh vào trước đã”, nghe thấy giọng điệu của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn nhẫn nại nói.
“Xi... Nơi này là nhà tôi, còn nữa, ai là vợ anh? Chẳng phải anh đi tìm người phụ nữ khác rồi sao? Anh đi đi”, nghĩ tới hình ảnh mà mình nhìn thấy hôm đó, trong lòng Nam Cung Yến trào dâng cảm giác tủi hờn, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt cũng tuôn rơi.