Lần này, Trần Triệu Dương không dừng lại nữa, lái xe đi thẳng về thành phố Nam Hải.
Sau khi đi lên cao tốc, sự nhớ nhung của Trần Triệu Dương dành cho Nam Cung Yến càng trở nên mãnh liệt, anh không ngờ mình lại có tình cảm sâu đậm như vậy với người phụ nữ này.
Điều này khiến Trần Triệu Dương có cảm giác mong ngóng được trở về nhà, anh nhanh chóng tăng tốc độ xe.
Còn hai cô gái lúc này lại đang ngủ say, họ lo lắng cho anh cả nửa ngày, mệt mỏi cũng là điều rất bình thường.
Mặc dù tốc độ xe của Trần Triệu Dương rất nhanh nhưng chiếc xe lại chạy rất ổn định, với kỹ năng lái xe lâu năm của Trần Triệu Dương, thì anh hầu như không gặp khó khăn khi chạy trên con đường cao tốc bằng phẳng này.
Chiếc xe của Trần Triệu Dương vượt hết xe này đến xe khác, anh phải mất đến hai tiếng đồng hồ mới lái được hết nửa quãng đường, vốn dĩ Trần Triệu Dương không muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng biết làm sao được khi hai cô gái lại tỉnh dậy và la hét đòi nghỉ ngơi.
Bất đắc dĩ, Trần Triệu Dương chỉ có thể tìm một điểm dừng chân rồi dừng xe lại, hai cô gái nhanh chóng chạy xuống xe để đến nhà vệ sinh.
“Chuyện này có gì mà phải xấu hổ, lại còn nói muốn nghỉ ngơi nữa chứ!”, nhìn thấy hai người họ chạy đến nhà vệ sinh, Trần Triệu Dương đột nhiên hiểu tại sao.
Ngay khi Trần Triệu Dương vừa xuống xe, châm một điếu thuốc, một chiếc xe thể thao màu vàng sậm đã phanh gấp, dừng ngay trước xe của Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên nheo mắt lại.