Trần Triệu Dương giống như một con cá chạch, né tránh liên tục khiến cho Phòng Nguyên Vũ không thể nào chạm được vào người anh.
Nhìn thì có vẻ mỗi lần tấn công đoản kiếm đó đều sắp đâm vào người anh nhưng thật ra tất cả đều bị anh né được một cách linh hoạt.
“Song phi kiếm pháp!”
Phòng Nguyên Vũ hét lên một tiếng rồi tốc độ đoản kiếm trong tay lập tức nhanh hơn, chặn hết đường đi không cho Trần Triệu Dương né tránh.
“Xem cậu còn trốn đi đâu”, Phòng Nguyên Vũ biết được sự lợi hại của song phi kiếm pháp nên ông ta lập tức cười một cách tự tin.
“Hử?”, nhìn thấy công kích một cách chặt chế như thế này thì Trần Triệu Dương lập tức sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu.
Sau khi sử dụng khả năng này thì tất cả phạm vi công kích của Phòng Nguyên Vũ đều hiện ra trong đầu anh.
Dưới tác dụng của thuật xuyên thấu, tốc độ tấn công vốn dĩ rất nhanh của Phòng Nguyên Vũ lập tức trở nên chậm chạp, hơn nữa, Trần Triệu Dương cũng tìm được ít nhất 3 chỗ có thể tránh thoát được.
Trần Triệu Dương khẽ chuyển động cơ thể, rồi làm ra một động tác vô cùng điêu luyện, anh lách mình qua khe hở của hai đoản kiếm, đám người xung quanh đều ngạc nhiên không thôi.
Mặc dù Trần Triệu Dương biết rất rõ phương hướng mà mình chọn là vô cùng chính xác, nhưng ngay lúc hai thanh đoản kiếm lướt qua bên người thì anh cũng bị dọa một phen.
Chỉ là qua lần này, anh cũng yên tâm rồi.
“Sao có thể chứ?”, chiêu thức không có kẽ hở của mình thế mà lại bị Trần Triệu Dương tránh được, Phòng Nguyên Vũ thực sự vô cùng ngạc nhiên.