“Hả? Đã điên tiết lên rồi à, vẫn có chiêu thức này sao?”, xem ra sự thay đổi trên người bọn họ khiến Trần Triệu Dương nhất thời đơ người ra.
Nhưng anh lại không hề hoảng sợ, ngược lại càng trở nên phấn khích hơn.
“Nay tính cục súc trong người bọn họ đã bật trạng thái điên cuồng. Vậy ông cũng không còn tác dụng nữa, mau cút sang một bên cho tôi”, Trần Triệu Dương không làm gián đoạn sự điên loạn của hai ông lão kia mà nhìn về phía Ngụy Đỉnh Phong.
Nói xong thì Trần Triệu Dương ra tay nhanh như chớp.
“Nhất Chỉ Trấn Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền Chỉ!”
Màn thi triển kỹ năng võ thuật hiếm thấy của Trần Triệu Dương đủ thấy anh rất “coi trọng” Ngụy Đỉnh Phong.
Nhưng điều này cũng đẩy nhanh tốc độ chết của Ngụy Đỉnh Phong.
Một hơi thở lạnh lẽo từ đầu ngón tay tụ lại, sau đó Trần Triệu Dương chỉ ra, mang theo sức mạnh vô hạn, hung hăng lao về phía ông ta.
“Chết tiệt, không xong rồi”, cảm nhận uy lực của chiêu này từ Trần Triệu Dương, Ngụy Đỉnh Phong biến sắc, điên cuồng chạy ra xa, muốn tránh đòn công kích của anh.
Nhưng tốc độ của ông ta vốn không nhanh như Trần Triệu Dương, lại thêm với tốc độ võ thuật, Trần Triệu Dương nhanh chóng di chuyển ra phía sau của Ngụy Đỉnh Phong, nhắm phía sau đầu của ông ta điểm thật mạnh vào.
“Cút!”, Ngụy Đỉnh Phong giở bộ dạng nhếch nhác, vẫy tay điên cuồng, muốn cản sự công kích của Trần Triệu Dương.
Nhưng ngón tay của Trần Triệu Dương giống như máy khoan điện, điểm thẳng vào đôi vai của Ngụy Đỉnh Phong, một ngón chỉ vào giữa trán của ông ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!