"Cậu là võ giả thiên tiên, mà đã là một võ giả lại tuỳ tiện ra tay với người bình thường, chẳng lẽ cậu không sợ bị trừng phạt sao?”, lúc này, Phùng Hòa Vĩ quát vào mặt Trần Triệu Dương.
"Ôi chà, sao hả? Bây giờ đánh không lại nên muốn giảng đạo lý sao?", Trần Triệu Dương nghe Phùng Hòa Vĩ nói xong tức thì cười khinh.
Sau đó lại nói: "Tôi là người lấy đức phục người, đã thế thì tôi phải ngồi xuống bàn đạo lý với mấy người chút nhỉ".
"Nếu là một võ giả mà bị người thường lăng mạ, hãm hại nhưng không thể phản kháng, thế luyện võ để làm gì chứ?"
"Ngày hôm nay mấy người tông xe đụng sập cổng nhà người ta, làm những người vệ sĩ này bị thương, mấy người mới là người ra tay với người thường đấy".
"Muốn trừng phạt, thì trừng phạt mấy người mới đúng chứ”.
Trần Triệu Dương cười nhạt, bây giờ mới muốn nói phải trái, ban nấy thì đã làm trò mèo gì chứ?
Quả nhiên, nghe Trần Triệu Dương nói xong, đám người Phùng Hòa Vĩ tức thì nghẹn họng.
"Lên đi, đừng nói nhà họ Phùng chỉ có mấy thứ rác rưởi này thôi chứ? Đánh nhanh chút đi, dọn dẹp mấy người xong tôi còn quay lại bàn ăn sáng nữa đó, không biết quấy rầy người khác ăn sáng là chuyện vô cùng thất đức sao?", Trần Triệu Dương uể oải nhìn bọn họ nói.
"Má nó, dám xem thường chúng ta", Phùng Hòa Vĩ nghe Trần Triệu Dương nói xong, tức thì nổi cơn thịnh nộ, hơn hết là vì thái độ xem thường của Trần Triệu Dương với nhà họ Phùng bọn họ.
"Chú Dương, mời chú ra tay đối phó với tên ranh ngạo mạn không biết trời cao đất rộng này", Phùng Hòa Vĩ hít sâu, cao giọng nói.
Bịch bịch...
Ngay lúc Phùng Hòa Vĩ vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên, theo sau là bóng người thô kệch từ xa đi đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!