“Không thể nào, tôi không có nhiều tiền như thế, kể cả anh có giết chết tôi thì tôi cũng không thể nào có nhiều tiền như thế được đâu”, Phùng Tuấn Khải lắc đầu một cách điên cuồng.
“Ý của mày là không muốn trả tiền hay sao”, Trần Triệu Dương cười như không cười nhìn Phùng Tuấn Khải rồi nói.
“Nếu tôi có nhiều tiền thế thì chäc chän sẽ đưa anh, nhưng trong túi tôi không có nhiều tiền như vậy, Phùng Tuấn Khải lúc này vô cùng bất lực nhưng hắn ta chỉ có thể giải thích.
“Mày không có nhưng lẽ nào nhà mày cũng không có hay sao? Gọi điện cho người nhà mày bảo họ chuyển tiền đến cho tao”, Trần Triệu Dương lập tức gợi ý cho hẳn ta.
“Cái này..”, nghe được lời này của Trần Triệu Dương, Phùng Tuấn Khải có chút kích động.
Nếu gọi điện thoại cho người nhà, vậy người nhà sẽ biết được tình huống của hẳn ta, đến lúc đó ông nội chắc chẳn sẽ cử người đến cứu mình.
“Gọi đi”, Trần Triệu Dương giục hẳn gọi điện thoại.
Lúc này Phùng Tuấn Khải vô cùng kích động nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi, rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người nhà.
“Bố, bây giờ con cần 1 tỷ tệ, bố có thể gửi qua cho con không?”, Phùng Tuấn Khải tất nhiên không thể nói là mình bị bät chẹt được mà cứ nói thật, hản tin là bố hẳn sẽ hiểu được.
“Chú Quyền không ở cạnh con”, nghe được bố mình hỏi về chú Quyền, cũng là người mà gia tộc sắp xếp bảo hộ cho. hẳn ta thì hẳn lập tức lúng túng.
Trước đây hắn vì đi thả thính gái mà bảo chú Quyền nghỉ ngơi ở khách sạn, sớm biết thế thì đã dẫn chú ấy đi theo rồi.
“Được, bây giờ bố chuyển tiền cho con, đợi con rời khỏi chỗ nguy hiểm đó rồi lập tức đi tìm chú Quyền”, nghe được lời này của bố mình từ trong điện thoại, Phùng Tuấn Khải lập tức cảm thấy yên tâm.
Sau khi hẳn gửi số tài khoản của Trần Triệu Dương cho. bố mình xong, hắn nhận ra bố mình vẫn yêu thương mình lắm. Chưa đầy hai phút sau Trần Triệu Dương đã nhận được thông tin chuyển khoản.
“Tốt lắm", Trần Triệu Dương gật đầu hài lòng.