"Lão già, tôi đây phải có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của ông sao?", Trần Triệu Dương nghe thấy mấy lời không khách khí kia của Phòng Vũ thì cũng thẳng thừng chửi lại chẳng hề muốn chịu thua thiệt.
Phòng Vũ nghe thấy cách xưng hô của Trần Triệu Dương đối với mình thì lập tức sững người, ngay sau đó lại càng thêm giận dữ hơn.
Sống ở đời bao nhiêu năm nay, chưa có ai dám vô lễ với ông ta như vậy, ông ta đều có chút không quen, bây giờ bỗng nhiên lại nghe thấy vậy, cơn giận dữ trong lòng lại càng dâng cao thêm.
"Oắt con, cậu chết chắc rồi!", Phòng Vũ giận dữ, ngay lập tức cơ thể ông ta lắc một cái, đánh mạnh vào đầu Trần Triệu Dương.
Ông ta căn bản không hề nương tay trong cú đánh này
` "Tôi thấy ông chán sống rồi thì phải, lại dám ra tay với ông đây hả, hôm nay tôi mở lòng từ bị, tiễn \j_ ông về Tây Thiên", Trần Triệu Dương hừ lạnh một
¿_ tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, lập tức quơ tay nghênh chiến.
Kể từ sau khi cơ thể được rèn luyện hai lần, anh vẫn chưa được đánh nhau đã đời lần nào, lần này anh nhất định phải đánh thật đã, sức mạnh của lão già này cũng không hề kém, chỉ không biết có chống đỡ được không thôi.
Trong chớp mắt hai người đã va chạm nhau, một luồng sức mạnh lớn lan tỏa ra xung quanh, bàn ghế, băng ngồi xung quanh bọn họ đều bị luồng sức mạnh này đánh vỡ nát.
Đám người nhà họ Phòng nháo nhào lùi lại phía sau, không có ai dám lại gần chỗ hai người đánh nhau.
Đợi đến khi luồng sức mạnh kia tiêu tan, mọi người mới phát hiện hai người Trần Triệu Dương và Phòng Vũ đều đã lùi ra sau hai bước, dễ thấy, trong cú đụng độ khi nấy, hai người đều ngang tài ngang sức.
Thấy cảnh tượng này, đám người Phòng Vĩnh Tín lập tức thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không ngờ thực lực của Trần Triệu Dương lại mạnh đến thế, phải biết rằng tuy Phòng Vũ không phải là người giỏi võ nhất của nhà họ Phòng bọn họ, nhưng ít nhiều cũng nằm trong top 3.
Mà trưởng lão Phòng Vũ đã tu luyện nhiều năm như vậy, tên Trần Triệu Dương mới lớn chừng này, khoảng hai mươi tuổi mà lại có thể đánh ngang sức với Phòng Vũ, thật đúng là lật đổ những nhận thức của bọn họ.
"Hả? Chỉ là thiên tiên tiểu thành, mà lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy!", sắc mặt Phòng Vũ bỗng thay đổi, một cú đánh khi nấy, tuy ông ta vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực nhưng cũng đã dùng tới tám phần công lực.
Nhưng ngay cả như vậy, đối phương lại vẫn có thể cân sức với ông ta, hơn nữa, cánh tay ông ta lúc lại còn sưng lên đau đớn.
Nhìn lại Trần Triệu Dương lại như chẳng có chút thương tổn gì, thậm chí còn chẳng thay đổi sắc mặt.
"Hừ, oät con, lần này lão đây phải đánh nghiêm túc rồi!", bất phân thắng bại với một thằng nhóc nhỏ hơn mình cả hai thế hệ, đây chính là nỗi nhục của ông ta.
Xung quanh lại có nhiều người nhà họ Phòng như vậy, đây đúng là một cú đả kích lớn đến danh tiếng và uy nghiêm của Phòng Vũ.
Thế nên, ông ta nhất định phải ra tay tàn bạo, một đòn chém chết đối thủ.