Tiếp theo, Trần Triệu Dương xử lý nhà họ Diệp một phen, hễ là người có tu vi, đều sẽ bị phế bỏ, còn Diệp Thiên Phàm thì bị giết chết, loại người này tàn nhẫn như vậy, chết cũng không đáng tiếc.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Trần Triệu Dương mới dừng tay lại.
Đến bây giờ, nhà họ Diệp đã hoàn toàn sa sút, không còn đáng sợ nữa.
Trần Triệu Dương xử lý xong chuyện nhà họ Diệp liền rời đi ngay lập tức, còn những người nhà họ Diệp còn sống, thì vô cùng hoảng sợ, bởi vì Trần Triệu Dương giống như Thần chết, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng mọi người.
Trần Triệu Dương trở lại biệt thự, Giang Tử Phong vẫn còn ở đó.
“Đại ca, anh về rồi ạ!”
Giang Tử Phong nhìn thấy Trần Triệu Dương, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ chạy đến, giống như làm sai chuyện gì đó.
“Trần Triệu Dương, anh lại đây cho tôi!”
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Nam Cung Yến cũng vang lên, Trần Triệu Dương chỉ thấy hai mắt cô chợt đỏ lên, lập tức đi về phía anh, sau đó nắm lấy tay, kéo anh lên tầng hai.
Trần Triệu Dương sững sờ, không biết Nam Cung Yến bị làm sao nhưng anh cũng không phản kháng, để Nam Cung 'Yến kéo anh lên tầng hai.
“Trần Triệu Dương, đồ khốn nhà anh, sao anh không chết ở bên ngoài đi”, vừa vào đến phòng, Nam Cung Yến lập tức đóng cửa lại, ngay sau đó đánh Trần Triệu Dương một cái thật mạnh.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương vẫn còn mù mờ, nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Nam Cung Yến, anh mới hiểu ra, e là thăng nhóc Giang Tử Phong này nói cái gì rồi.
“Vợ à, anh đã khiến em lo lắng rồi, sau này anh làm chuyện gì, cũng sẽ nói với em”, Nam Cung Yến đánh Trần Triệu Dương tầm năm sáu phút, đánh mệt rồi, Trần Triệu Dương mới ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
Trần Triệu Dương chưa bao giờ nghĩ rằng, Nam Cung Yến lại quan tâm anh như vậy, cảm xúc bộc phát lần này, thật sự khiến Trần Triệu Dương hơi bất ngờ, nhưng trái tim lại cực kỳ ấm áp.
Tâm trạng của Nam Cung Yến dần dần ổn định lại, cô mới nhận ra mình đang được ôm trong vòng tay của Trần Triệu Dương, khuôn mặt xinh đỏ bừng, lập tức đẩy Trần Triệu Dương ra.
“Không được nói chuyện vừa rồi ra ngoài, nếu không tôi..”, Nam Cung Yến tức giận thở hổn hển nói, dường như cô thấy lời đe dọa của mình hơi yếu ớt, sau đó cô đạp mạnh vào chân của Trần Triệu Dương.
“Để anh lợi dụng sờ mó tôi, hừ”, nói xong, Nam Cung Yến mới ngẩng đầu, đi xuống.
“Xì..."
Đợi sau khi Nam Cung Yến xuống dưới, Trần Triệu Dương mới ôm chân, đứng dậy, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười hạnh phúc.
Sau khi xuống tầng, Trần Triệu Dương thấy hai người Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đã rời đi, chỉ còn lại Giang Tử Phong với vẻ mặt giống như đã làm sai chuyện gì đó.
Sau khi Trần Triệu Dương nhìn Giang Tử Phong, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, bước đến trước mặt cậu ấy, không nói lời nào, cứ nhìn cậu ấy như vậy.
Ngay từ đầu Giang Tử Phong đã làm sai chuyện, bây giờ lại bị Trần Triệu Dương nhìn như vậy, cậu ấy lập tức xấu hổ.
“Đại ca, em thật sự không cố ý, vốn dĩ em muốn nói với chị dâu hình ảnh huy hoàng của anh, cuối cùng còn chưa nói xong, em mới phát hiện ra sắc mặt của chị dâu hơi khó nhìn, em sai rồi”, Giang Tử Phong lộ vẻ mặt hối hận và tự trách rồi nói.