“Sao thế?”, Diệp Thiên Nam nghe vậy liền có chút không vui.
“Thưa ông, chúng tôi mỗi người đều bị tên khốn kia đâm. một ngân châm lên người, nói là có món quà đáp lễ dành cho ông, mời ông nhận lấy”, hai người kia sợ ông cụ sẽ bỏ mặc mình, vội vàng đáp lời.
“Tên Trần Triệu Dương đó còn nói, quà đáp lễ này sợ răng ông sẽ..”, nói tới đây, hai ngườ lập tức dừng lại, không nói tiếp.
Hai người bọn họ cũng đang cố gẳng vì cái mạng nhỏ của mình, mới bịa đặt Trần Triệu Dương càng ngang tàng càng tốt, nếu không ông cụ chắc chắn sẽ không tổn hao. chân khí để giúp họ lấy ra hai cây ngân châm kia.
“Nói tiếp”, Diệp Thiên Nam tất nhiên biết lời phía sau không tốt đẹp gì, nhưng một người nhất ngôn cửu đỉnh ở Nam Hải như ông ta chưa từng bị người khác khiêu khích như vậy, nên tự nhiên có chút mới lạ.
“Hản còn nói, quà đáp lễ này, chỉ sợ ông không dám nhận”, hai người kia nói xong câu này đều lộ ra vẻ lo sợ.
“Thứ khốn kiếp, hai người có phải là không muốn sống nữa rồi phải không? Ông cụ là người như thế nào mà tên Trần Triệu Dương kia lại dám bôi nhọ như vậy”, Diệp Sùng Minh tức giận ngút trời nói với hai người kia.
“Sùng Minh, làm việc không được kích động như vậy, bố ngược lại muốn xem xem tên Trần Triệu Dương này gửi t loại đáp lễ gì”, Diệp Thiên Nam có thể tự thân gây dựng lên một sản nghiệp to lớn như vậy, đương nhiên không phải là người nhát gan.
Người khác đã truyền lời rõ ràng như vậy thì hai cây ngân châm này nhất định ẩn giấu huyền cơ nào đó, có lẽ là câu trả lời cho chiến thư của ông ta.
Vừa hay ông ta cũng muốn nhìn xem thực lực của Trần Triệu Dương này như thế nào, nếu không đủ mạnh, e rằng ông ta sẽ phải thất vọng rồi.
Ngay tức khắc Diệp Thiên Nam đến bên cạnh hai người kia, vươn tay kẹp chặt lấy ngân châm.
“Phụt...” Ngay lúc ông ta vận chuyển chân khí nội thể, muốn rút ngân châm ra trong nháy mắt thì một dòng chân khí thiên tiên kinh người thuận theo tay ông ta tiến vào trong cơ thể.
“Có chút thủ đoạn”, Diệp Thiên Nam rút kim bạc ra, nhanh chóng thu tay lại rồi khoanh chân ngồi xuống.
Hai anh em Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan thấy vậy sắc mặt liền thay đổi, lo lắng chăm chú nhìn bố mình, đồng thời trừng mắt nhìn hai người một cách dữ tợn.
Phải mất vài phút sau, thần thái của Diệp Thiên Nam mới bät đầu hồi phục trở lại.
“Bố, bố không sao chứ?” Anh em nhà họ Diệp vội vàng đi tới liên thanh hỏi.
Mà hai tên truyền tin tức kia lúc này cũng đã bị dọa tới toàn thân run lẩy bẩy.
“Bố không sao, Trần Triệu Dương này không đơn giản", Diệp Thiên Nam ngoài mặt nói lời này trong lòng cũng trở nên cảnh giác.