“Haiz, thật là tẻ nhạt, đúng rồi, đại ca, anh lợi hại như vậy, có thể dạy em luyện võ với không?”, Giang Tử Phong bỗng. nhiên hỏi.
“Cậu không phải chỉ cảm thấy hứng thú với đánh bạc à? Từ lúc nào lại muốn luyện võ vậy?”, Trần Triệu Dương có chút tò mò nhìn Giang Tử Phong hỏi.
“Khụ khụ, gần đây em đang theo đuổi một cô gái, cô ấy thích luyện võ”, Giang Tử Phong ngại ngùng đáp.
“Tôi thấy không phải là cô ta yêu thích võ thuật mà là cậu đánh không lại cô ta đúng không?”, Trần Triệu Dương nhìn chăm chằm Giang Tử Phong nói.
“A... đại ca, rõ ràng như vậy à? Nhìn thấu không nói ra, đại ca, em đã đủ xui xẻo rồi, đừng đả kích em nữa”.
Giang Tử Phong bỗng chốc mất hết tinh thần, không ngờ lại bị đại ca liếc mắt liền nhìn thấu.
“Đó là bởi vì trên tay cậu vẫn còn dấu vết thương”, Trần Triệu Dương chỉ chỉ vào vết bầm tím trên cánh tay cậu ta, bất lực nói.
“Đại ca, anh có thể dạy em không?”, khuôn mặt Giang Tử Phong khổ sở van nài.
“Dạy cậu cũng không phải là không được, nhưng cậu phải hiểu rằng, một khi cậu cùng tôi tu luyện thì cũng có nghĩa là cậu không còn là người bình thường nữa”.
“Đến lúc đó, rất nhiều việc cậu sẽ không được tự do làm theo ý mình nữa, muốn rút lui cũng không được”.
Trần Triệu Dương có phần chần chừ, nhưng nhớ tới lần đó bản thân đơn độc đi tìm Diệp Thiên Phàm, chỉ có hai người ông cụ Cố và Giang Tử Phong đứng ra giúp anh, từ giây phút đó anh đã chấp nhận Giang Tử Phong rồi.
“Đại ca, em nguyện ý”, Giang Tử Phong nghe được Trần Triệu Dương có ý không kiên trì nữa, lập tức vui mừng khôn xiết, cuống quýt gật đầu.
Cậu ta vốn là một cậu chủ viết không hay, nắm cày không thạo của gia tộc, với năng lực hiện giờ của mình, nhà họ Giang sau này căn bản không có phần của cậu ta.
Mà sự xuất hiện của Trần Triệu Dương, khiến cậu ta nhìn thấy được một tia hy vọng, chỉ cần ôm chặt đùi của anh, bản thân nhất định sẽ đạt được thành tựu nào đó trong tương lai.
Thực ra Trần Triệu Dương thu nhận Giang Tử Phong cũng không phải bởi vì nghĩa khí mà vì anh có thể cảm nhận được, Giang Tử Phong có thiên phú tu luyện, chỉ cần được gia tăng bồi dưỡng, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện.
“Đại ca, anh muốn về nhà sao?”, sau khi Trần Triệu Dương đồng ý, khuôn mặt cậu ta vẫn tràn ngập sự phấn khích.
“Về nhà, đừng phấn chấn như vậy, chú ý lái xe”, thấy tên nhóc con này có chút quá khích, Trân Triệu Dương chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng ạ”, Giang Tử Phong hoàn toàn không có ý tứ bình tĩnh, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!