Hắn ta vừa quát xong, Tiền Trung Hoa lập tức nói.
"Cục trưởng Tiền, sao..."
Người đứng cạnh anh ta nói: "Không bắt hắn sao?"
"Chuyện này để tôi xử lý, mấy cậu tránh qua một bên trước đã".
Tiền Trung Hoa nói với mấy người bên cạnh. Nói xong, ông ta đi về phía Trần Triệu Dương.
Tiền Trung Hoa thấy Trần Triệu Dương ở nơi này, ông ta cũng có chút ấn tượng với Trần Triệu Dương, vào hôm mà Giang Sơn đích thân đến mời anh đi chữa bệnh. Người mà Giang Sơn coi trọng như vậy, Tiền Trung Hoa chưa chắc dám đụng vào.
"Bác sĩ Trần, sao cậu cũng ở đây vậy?"
"Cục trưởng Tiền, ý ông là sao?"
Trần Triệu Dương quát.
"Cục trưởng Tiền, ông nhất định phải giúp chúng tôi. Đại Quân tuyệt đối không dám đắc tội với ai đâu", Ngô Quế Hoa nhìn thấy Trần Triệu Dương và Tiền Trung Hoa có quen biết,
thì bà ấy lập tức quỳ xuống cầu xin.
Lúc này Hồ Tiểu Nhạc cũng quỳ theo: "Cục trưởng Tiền, ông giúp nhà chúng tôi với".
"Hai người nhanh đứng dậy đi".
Tiền Trung Hoa nhanh tay dìu họ đứng lên.
Sau khi đỡ dậy, Tiền Trung Hoa có chút khó xử nói với Trần Triệu Dương: "Bác sĩ Trần, chuyện này quả thật tôi không thể giúp được cậu".
"Cục trưởng Tiền, chẳng lẽ ông cũng là người không biết phân biệt trắng đen sao?"
Trần Triệu Dương có chút tức giận nhìn chăm chẵm Tiền Trung Hoa.
"Bác sĩ Trần, chuyện này dù có muốn tôi cũng không giúp được gì, quan trọng là người ra tay phía sau quá lợi hại, chúng tôi không dám trêu vào đâu".
Tiền Trung Hoa thấp giọng nói: "Nếu không thì cậu phối hợp với chúng tôi trước đi đã, đợi đến lúc người đó bớt giận, tôi sẽ sắp xếp sau, có được không?"
"Cục trưởng Tiền, tôi muốn biết người đó là ai?", Trần Triệu Dương đăm chiêu hỏi.
"Tôi không nói được", Tiền Trung Hoa lắc đầu đáp.
"Có phải là Diệp Thiên Phàm sai người khác ra tay không?"
Trần Triệu Dương truy hỏi đến cùng.
Tiền Trung Hoa nghe xong thì chỉ biết cười khổ: "Bác sĩ Trần, nếu cậu đã biết rồi, thì cậu cũng không cần hỏi thêm về thế lực của nhà họ Diệp ở Nam Hải lớn mạnh bao nhiêu".
"Là người của nhà họ Diệp?" "Nhà họ Diệp ở Nam Hải này à?"
"Sao Đại Quân lại đắc tội với người của nhà họ Diệp được chứ?"
Những người đứng xung quanh nghe Tiền Trung Hoa nói thế thì đều giật cả mình.
Tiếng tăm nhà họ Diệp ở Nam Hải vô cùng lớn, vả lại không phải ai cũng dám đắc tội với nhà họ Diệp.
"Bất kể là ai, thế lực bao lớn, muốn bắt người ở chỗ tôi đi tuyệt đối là không được".
Trần Triệu Dương trầm giọng nói.
Tiền Trung Hoa bày ra vẻ mặt không biết phải làm sao: "Bác sĩ Trần, nếu không thì cậu đến tìm sếp Giang làm người đứng giữa đi, nhờ sếp Giang đứng ra, biết đâu ông ta có thể giải hoà được. Tôi cho cậu thêm một đêm, nếu không có gì, chúng tôi sẽ không đến nữa. Còn nếu không dàn xếp được, sáng mai chúng tôi phải quay lại rồi. Bác sĩ Trần, tôi thật lòng khuyên cậu, tốt nhất cậu lập tức đi tìm sếp Giang đi. Nhà họ Diệp là gia tộc không phải ai cũng có thể đắc tội, đặc biệt là Diệp Thiên Phàm. Hẳn ta tự xưng là cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải đấy. Đắc tội hắn thì không yên được đâu. Hơn nữa Diệp Thiên Phàm cũng nói, nếu Hồ Đại Quân không chết thì hẳn ta sẽ làm cho Hồ Đại Quân sống không băng chết".
Trần Triệu Dương nghe xong thì siết chặt nắm đấm.
"Bác sĩ Trần, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi. Dù sao tôi cũng không dám dây vào người của nhà họ Diệp đâu”.
Tiền Trung Hoa nhắc nhở Trần Triệu Dương xong thì xoay. người rời đi.
“Thu đội!"
"Cục trưởng, không bắt người à?"
"Tại sao không bắt hắn vậy?" Những người khác tò mò hỏi. "Đừng hỏi nữa, về thôi".