Đám Dương Lệ, Tất Văn Bách cũng nhìn sang.
Họ liền thấy trên nóc siêu xe bản limited có một người đàn ông đang đứng.
Vóc dáng của người đàn ông đó không quá cường tráng, anh ta mặc đồng phục bảo vệ, bộ dạng xốc xếch.
Nhưng lúc anh ta thấy mọi ánh mắt đổ vào mình, anh liền cười nói: "Ai để rác lung tung thế này, để tôi dọn giúp cho nhá".
Dứt lời, Trần Triệu Dương nhảy lên rồi giẫm mạnh lên nóc xe.
Ầm!
Một tiếng động lớn lại vang lên.
Lần này cửa kính của siêu xe cũng đã bị giẫm vỡ.
Những người có mặt đều sợ ngây người.
"Xe thể thao bản limited của tôi!", lúc này, Tất Văn Bách đã không còn khống chế được nữa, nổi cơn tanh bành, hắn chỉ vào Trần Triệu Dương ra lệnh: "Lôi đầu hắn xuống, đập chết hắn cho tôi!"
Tất Văn Bách gần như gào lên.
Hắn tức muốn phát điên lên rồi.
Hắn không ngờ, một tên bảo vệ cỏn con mà lại dám đứng nhảy nhót trên xe thể thao bản limited của hắn.
Đây giống như là đang giáng cho hắn một bạt tai.
Hơn nữa chiếc xe thể thao này lại còn là phiên bản hạn chế, hắn chuyên dùng để cưa gái, hôm nay lại bị tên bảo vệ nhãi nhép này giẫm đạp như vậy, quả thật là muốn Tất Văn Bách hắn bóp chết mà.
Tất Văn Bách gào xong, vệ sĩ bên cạnh hắn lập tức xông tới bên cạnh Trần Triệu Dương.
"Đội trưởng Dương, chúng ta có cần giúp anh ấy không?"
Hồ Đại Quân quay sang hỏi Dương Lệ.
Dương Lệ nhìn rồi lắc đầu nói: "Cứ xem trước đã rồi tính".
Trước tình hình này, Dương Lệ cũng không biết nên xử lý thế nào.
Cô không ngờ Trần Triệu Dương lại hung hãn như vậy, dám đập cả xe thể thao của người ta.
Vốn dĩ Dương Lệ cũng có chút lo lắng cho Trần Triệu Dương, nhưng nghĩ lại Trần Triệu Dương có thể giải quyết Đường Võ trong vòng một chiêu, hẳn là không có chuyện gì đâu.
Dương Lệ quyết định không giúp, cũng không phải trả thù riêng, cô chỉ nghĩ cho mấy người bảo vệ khác. Nếu lỡ bọn họ cũng tham gia, Tất Văn Bách truy cứu thì sẽ liên luỵ đến bọn họ.
Mặc dù lúc này, nhìn Trần Triệu Dương ra tay, Dương Lệ nhìn cũng sướng con mắt lắm. Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy Trần Triệu Dương quá kích động.
Tóm lại, nói gì thì nói, cũng không nên đắc tội với loại người như Tất Văn Bách.
Khi vệ sĩ của Tất Văn Bách xông đến chỗ Trần Triệu Dương, Trần Triệu Dương cũng nhảy khỏi xe thể thao.
Thấy bọn họ lại gần, Trần Triệu Dương cười nhạt nói: "Chỉ có mấy người thôi à? Tôi thấy không đủ đâu!"
Nghe Trần Triệu Dương nói thế, tên vệ sĩ xông lên đầu tiên gằn giọng mắng: "Đợi tao cho mày khóc tiếng Mán".
Hắn vừa nói vừa đấm về phía Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương thấy nắm đấm của hắn sắp tới mình, anh giơ một tay lên.
Nắm đấm của đối phương bị Trần Triệu Dương chụp gọn.
Hơ!
Thấy Trần Triệu Dương dễ dàng chụp được nắm đấm của mình, hắn cả kinh.
Lúc hắn đang định đổi chiêu thức, Trần Triệu Dương đã giơ chân.
Anh đạp một cái.
Ầm!
Tên vệ sĩ bị đá văng ra ngoài.
Lúc hắn văng ra ngoài, va vào mấy vệ sĩ phía sau đang xông tới, mới có thể dừng lại.
Trần Triệu Dương đánh ngã một người, anh liền quét mắt sang nhìn mấy tên bên cạnh, cười nói: "Tôi khuyên các anh đừng xông lên nữa, các anh không đủ trình đâu!"
Nhìn vẻ mặt cười khinh của Trần Triệu Dương, đám vệ sĩ không nhịn được nổi nóng.
Còn Tất Văn Bách lúc này cũng đang gào thét muốn khàn cổ: "Đập hắn què luôn cho tôi. Có chuyện gì ông đây chịu trách nhiệm. Người nào đánh thắng hắn đầu tiên, sẽ được thưởng một tháng lương".
Đám vệ sĩ nghe Tất Văn Bách nói thế, bọn họ càng có thêm động lực, tất cả đều giơ nắm đấm, xông về phía Trần Triệu Dương.
Đùng! Đùng!
Nhưng chỉ cần bọn họ lại gần Trần Triệu Dương, anh đã ra tay rồi!
Rất nhanh sau đó, bọn người Dương Lệ nhìn thấy, Trần Triệu Dương đứng giữa, tay đấm chân đá, ngã nhào từng tên một.
Vệ sĩ tinh anh bên cạnh Tất Văn Bách hoàn toàn không đánh lại!
Gần 2 phút sau, tất cả vệ sĩ của Tất Văn Bách đều bị đánh ngã!
"Má ơi, anh ta là con người sao?"
"Mạnh quá rồi!"
"Không hổ là người đàn ông mà đội trưởng Dương theo đuổi, mạnh đến đáng sợ!"
"Haha, không phải vệ sĩ nhà Tất Văn Bách rất trâu bò, rất hống hách sao? Bây giờ bị anh Dương đánh như chó vậy!"
Đám Hồ Đại Quân đứng hóng chuyện, lúc này cũng vui vẻ hẳn lên. Thêm vào đó lại cảm thấy có chút hãnh diện.
Dương Lệ nhìn người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ xốc xếch, ánh mắt cô lộ ra vài suy nghĩ sâu xa.
Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự rất mạnh. Thực lực với bộ dạng cà lơ phất phơ của anh ta hoàn toàn chả liên quan gì nhau.
"À cậu chủ Tất, anh có lên luôn không?"
Trần Triệu Dương chỉ về Tất Văn Bách cười nói.
Sắc mặt Tất Văn Bách lúc này đã tái mét, hắn nhìn thấy Trần Triệu Dương dũng mãnh như vậy, không tới 2 phút đã đánh bẹp toàn bộ vệ sĩ của mình, hắn chả còn dám hó hé gì nữa.
Tất Văn Bách không dám nói tiếng nào, Trần Triệu Dương quay sang kêu đám Hồ Đại Quân: "Mấy anh em, có ai giúp tôi chút chuyện không?"
"Anh Dương, tôi!"
"Anh Dương, cần giúp làm gì vậy?"
"Anh Dương, bây giờ anh là đại ca của em, anh cần giúp gì, anh cứ nói đi".
Đám người Hồ Đại Quân cũng không vòng vo nữa, tức thì chạy tới bên cạnh Trần Triệu Dương nhiệt tình nói.
Dương Lệ thấy Trần Triệu Dương mở miệng hô trăm người đáp, cô thở dài bất lực, mình còn chưa có uy được vậy đâu.
"Giúp tôi dạt cái xe bể này ra ngoài, sau đó dọn dẹp sạch sẽ chỗ này".
"Vâng!"
Trần Triệu Dương ra lệnh.
Đám Hồ Đại Quân cùng nhau bế chiếc siêu xe của Tất Văn Bách ra khỏi cổng công ty.
"Anh Dương, xe này anh tính xử lý thế nào ạ?"
Đám Hồ Đại Quân để cái xe xuống rồi quay lại hỏi Trần Triệu Dương.
"Đương nhiên là đập nát rồi!"
Trần Triệu Dương rút cây côn nhựa từ chỗ Hồ Đại Quân ra, nói: "Dám mang thứ rác này để trước cổng công ty chúng ta, việc của chúng ta là dọn dẹp sạch sẽ đống rác này".
Nói xong, Trần Triệu Dương cầm lấy côn nhựa đập mạnh vào xe thể thao.
Rầm!
Trần Triệu Dương đập một cái, cái xe lập tức bị lủng một lỗ.
"Khốn kiếp, mày dám đập xe của tao. Mày có biết bổn thiếu gia là ai không hả?"
Tất Văn Bách điên cuồng gào thét.
Rầm!
Tất Văn Bách mắng một câu, Trần Triệu Dương lại đập một cái.
"Tôi cần đếch gì biết anh là ai? Chỉ cần biết chặn ngang cổng công ty chúng tôi thì là rác. Mà là rác thì phải dọn dẹp thôi".
Trần Triệu Dương nhìn Tất Văn Bách cười nói: "Nếu anh ngứa mắt, thì bước ra ngăn tôi lại đi".
Nghe tới đây, Tất Văn Bách tiếp tục mắng mấy câu thô tục, nhưng sau cùng quả thật cũng không còn cách nào ngăn cản Trần Triệu Dương, hắn chỉ có thể uy hiếp: "Mày chờ đó cho bổn thiếu gia, tao sẽ cho mày muốn sống không được, chết cũng không xong".
Rầm! Rầm! Rầm!
Bỏ ngoài tai tiếng mắng chửi của Tất Văn Bách, Trần Triệu Dương không nể tình cầm côn đập tới tấp.
Với Trần Triệu Dương mà nói, dám chạy đến địa bàn của anh mà chặn cửa, hơn nữa còn có ý định tán tỉnh vợ anh, nhất định phải cho hắn một bài học.
Tất Văn Bách nhìn thấy hành động của Trần Triệu Dương, thiếu chút nữa tức muốn ngất.
"Trần Triệu Dương, được rồi", Dương Lệ đi tới bên cạnh Trần Triệu Dương nói.
"Vẫn chưa", Trần Triệu Dương cười khẽ rồi nói: "Tôi phải đập nó thành sắt vụn mới thôi, để xem nó còn đậu xe bừa bãi được nữa không".
Dương Lệ thấy vậy, cô cũng không nói nữa mà chỉ biết lắc đầu, cô cảm thấy Trần Triệu Dương đúng là tên điên mà.
Nhưng lúc này, với đám Hồ Đại Quân, Trần Triệu Dương đã trở thành thần tượng rồi, anh ta đang làm chuyện mà bọn họ luôn muốn làm nhưng lại không dám.
"Anh Dương, còn đống rác này thì sao?"
Có người chỉ vào mấy vệ sĩ đã bị hạ gục, hỏi.
"Dọn sạch toàn bộ cho tôi", Trần Triệu Dương cười nói: "Các cậu muốn xử lý thế nào thì làm thế đó, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm hết".
Đám Hồ Đại Quân nghe được mấy câu này của Trần Triệu Dương, họ quay sang nhìn chằm chằm đám vệ sĩ của Tất Văn Bách, vẻ mặt bây giờ giống như sói đói.
Đập xe thì bọn họ không dám, còn đánh người thì chả sợ đâu!
Hơn nữa, Trần Triệu Dương đã nói, anh ta sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, họ càng chẳng cần lo sợ gì cả.
Hôm nay bọn họ cảm thấy, có thể tính sổ thù mới hận cũ một lần luôn rồi!
Nghĩ xong, bọn họ liền rút côn nhựa ra nhào tới. --------------------