“Thế này đi, tôi đi vào thử trước một chút, nếu như không được, tôi sẽ lùi ra ngoài”, Trần Triệu Dương quan sát nửa ngày, lối đi này cũng không có bất kỳ bí mật gì, có lẽ chỉ có biện pháp lấy thân thử nghiệm, mới có thể tìm được bí mật trong đó thôi.
“Không được, đại ca, quá nguy hiểm, nếu như thực sự không được, chúng ta cứ rút lui trước đi”, Giang Tử Phong kéo anh lại, có chút lo lắng nói.
“Yên tâm đi, trong lòng tôi nắm chắc, nếu như tôi không chịu nổi, vậy tôi sẽ nhanh chóng đi ra ngoài”, Trần Triệu Dương lại lắc đầu, trong lòng vô cùng kiên định.
Không biết vì sao, anh luôn có một loại cảm giác, †ầng cao nhất trong tháp có đáp án mà anh cần, nếu như không lên được tầng cao nhất, anh tuyệt đối không bằng lòng.
Hơn nữa nếu tháp Hạo Thiên là tháp kiểm tra, vậy chắc chẵn không thể có thú vui giết người được, nhất định sẽ có biện pháp để đi qua lối đi này.
Dù sao, tháp kiểm tra này muốn lựa chọn người thừa kế thích hợp, chắc chắn không có khả năng không để lại một đường sống nào.
Nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, ánh mắt của ba người Hoàng Đại Thắng lập tức lấp lóe, hiển nhiên, có thể quan sát người đi qua lối đi này ngay tại chỗ, tuyệt đối là một chuyện không tệ.
Có lẽ, cơ hội của bọn họ đã đến rồi.
Trần Triệu Dương hít sâu một hơi, bước ra một bước. vào trong lối đi, đặt chân lên trên bậc thang thứ nhất.
“Ừm!”, cảm nhận được áp lực truyền đến từ bậc thang thứ nhất, anh không vội đi lên, mà cẩn thận cảm nhận nó.
Đây cũng là trọng lực, mặc dù trọng lực ở bậc thang thứ nhất không rõ ràng, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được sự khác nhau trong đó.
Cũng không phải chỉ có áp lực mà trọng lực mang tới, mà dường như còn có cảm giác đè nén đến từ linh hồn.
Chỉ là áp lực ở bậc thang thứ nhất không rõ lắm, Trần Triệu Dương để cho thân thể của mình thích ứng với áp lực bậc một, sau đó mới bước một bước lên bậc thang thứ hai.
Vừa lên bậc thang thứ hai đã có thể cảm nhận được: áp lực, giống như có đồ vật gì đó túm lấy mình, quan trọng nhất là một loại áp lực đến từ linh hồn, để anh có cảm giác mình sắp không chịu nổi.