"Mười lăm triệu!"
Trần Triệu Dương vừa nhìn đã biết có người của phòng đấu giá đang ra giá để dẫn dụ người khác tăng theo mình nên mới tăng giá một mạch đến con số mười lăm triệu, anh muốn nhìn xem liệu những người này có chơi tiếp hay không.
Quả nhiên, khi sử dụng đôi mắt xuyên thấu, Trần Triệu Dương nhìn thấy mấy người này trao đổi trong chốc lát rồi có người giơ thẻ lên.
"Mười lăm triệu năm trăm ngàn", người đó giơ thẻ tăng giá năm trăm ngàn.
Lúc này những người khác cũng lần lượt ra giá cạnh tranh cho món đồ này.
Trần Triệu Dương thầm cười mỉa mai, tiếp tục giơ thẻ: "Mười sáu triệu".
"Ông anh này sao mà chán thế, chỉ thêm có năm trăm ngàn thôi à, không có tiền sao?", người đàn ông vừa ra giá cười lạnh, giễu cợt anh.
"Tôi ra mười bảy triệu!", châm chọc Trần Triệu Dương xong, anh ta lại lớn tiếng nói.
"Mười bảy triệu một trăm ngàn!", anh đỏ cả mặt, gân cổ hét lên như bị chọc giận.
"Mười tám triệu", thấy dáng vẻ này của Trần Triệu Dương, người nọ không nao núng tiếp tục ra giá.
"Mười tám triệu một trăm ngàn!" "Hai mươi triệu".
Thấy hai người tranh nhau như thế, các khách hàng xung quanh đều lắc đầu, những cuộc đấu giá tranh hơn thua nhau thế này rất dễ đẩy giá lên cao.
Không những thế, giá tiền này đã hoàn toàn vượt qua giá trị thực sự của bức tranh trên kia.
"Ngại quá, người đàng hoàng không nên cướp đồ yêu thích của người ta, anh thích bức tranh đó như thế thì tôi nhường cho anh vậy", Trần Triệu Dương đột nhiên không làm vẻ mặt tức giận vừa rồi nữa, sảng khoái nói.