"Ông chủ, tình báo của chúng ta đã sai, thực lực của đối phương rất mạnh, đặc biệt là Trần Triệu Dương, vốn không phải võ giả thiên tiên, ít nhất cũng là võ đạo tông sư.
Tay bắn tỉa kia không ngờ rằng tất cả những lời anh †a nói sẽ bị anh đang ở dưới gầm xe nghe thấy.
Trần Triệu Dương biết tính cảnh giác của người này rất mạnh mẽ nên khi anh ta lên xe, anh đã âm thầm lẻn vào dưới gầm xe của anh ta.
'Theo như những gì mà anh ta báo cáo với ông chủ, coi như Trần Triệu Dương cũng hiểu được một chuyện.
Vốn dĩ Trần Triệu Dương cho rằng những người này đều là tàn dư của Giang Môn, nhưng không ngờ lại có thể thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Hóa ra lão Du và mấy người học trò của ông ta ở trong quán bar là tàn dư của Giang Môn, tay bắn tỉa này. thuộc một tổ chức sát thủ tên là Tố Huyết Hồng, dù biết là Tố Huyết Hồng nhưng lại không biết ai đã thuê bọn họ?
Xe nhanh chóng chạy đến một hiệu thuốc ở Thành Nam, sau khi dừng lại, suốt quãng đường không phát hiện ra người nào theo dõi khiến tay bắn tỉa thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó anh ta lập tức đi vào trong hiệu thuốc.
Đợi sau khi anh ta bước vào hiệu thuốc, Trần Triệu Dương cũng ở dưới gầm xe đi ra, cả quãng đường này đúng là đã giày vò anh, trên người toàn là bùn đất. Sau đó Trần Triệu Dương ẩn nấp một cách nhanh chóng, đồng thời dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn về phía hiệu thuốc.
Tình huống trong hiệu thuốc này rất rõ ràng, ngoài tay bắn tỉa còn có một ông già râu trắng và một cô gái chưa tới hai mươi tuổi, dáng vẻ cũng không đặc biệt xinh đẹp, không những thế, đôi mắt của cô ta còn dài và hẹp khiến người ta cảm thấy người này khó gần, khó hòa đồng.
“Có ai theo dõi không?”, ông già tóc trắng nhìn thoáng qua tay bản tỉa, sau đó giọng nói lạnh lùng vang lên mà hỏi.
“Tôi chắc chắn rằng không có ai theo dõi”, tay bắn tỉa lắc đầu, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Hừ, ngu xuẩn”, lúc này, lão già tóc trắng bỗng nhiên từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động, mở màn hình lên, sau đó sắc mặt thay đổi, rồi lập tức mắng tay bắn tỉa kia.
“Nếu đã đến đây rồi thì đi ra đi”, lão già tóc trắng nhìn về phía cửa, giọng nói lạnh như băng cất lên.
Ngay khi lão già vừa cất tiếng nói, cô gái và tay súng bắn tỉa nhanh chóng rút súng nhắm thẳng vào cửa.
“Thật thú vị, vậy mà có thể phát hiện ra tôi”, Trần Triệu Dương không ngờ lão già này lại nhạy bén như vậy, anh vừa mới tới cửa, đang định lẻn vào trong nhưng lại bị người ta phát hiện ra.
Nếu đã bị phát hiện, Trân Triệu Dương cũng không ẩn nấp nữa, giờ phút này đi vào từng bước một.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!