Hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào, Nam Cung Yến lười biếng mở mắt ra, nhìn Trần Triệu Dương đang ngủ rất say bên cạnh mình, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Nhớ lại chuyện tối qua, cô ngượng quá đi mất.
"Không ngờ nhìn anh ngủ cũng thoải mái thật", nhìn gương mặt góc cạnh và anh tuấn của anh, lòng Nam Cung Yến nồng cháy như lửa.
"Vợ à, lần sau khen anh phải lựa lúc anh không ngủ đấy nhé", cô đang ngẩn ngơ ngắm Trần Triệu Dương thì anh đột nhiên mở mắt ra, trở mình đè cô xuống, sau đó...
"A... Không được..."
Nam Cung Yến yêu kiều la lên, sau đó trong phòng lại vang lên mấy tiếng động kỳ lạ.
Mãi đến lúc mặt trời lên cao, hai người mới chịu dậy.
"Chồng, tu vi của em...", sau khi thức dậy, bất cẩn làm gãy chốt cửa và van vòi sen, còn đẩy vỡ cả cửa sổ, cô hoảng hốt chạy đi tìm Trần Triệu Dương.
"Ha ha... Bây giờ em là Tiên Thiên đại thành rồi, phải cẩn thận, bây giờ em vẫn chưa kiểm soát lực được đâu", nghe Nam Cung Yến nói vậy, anh bật cười.
Thật ra anh cũng rất ngạc nhiên, phải biết rằng tối qua lúc làm tình với cô, thực lực của cả hai đều tăng một cách ngạc nhiên, tu vi của anh tiến thẳng lên tiểu thành võ tông.
Điều khiến anh khiếp sợ hơn là cảnh giới của cô đột phá cả Tiên Thiên đại thành, quả thật là đổi mới thế giới quan của anh.
Rồi anh lại nghĩ răng, hóa ra nguyên nhân tại sao lão già lại bảo anh cưới Nam Cung Yến là như vậy, đây hoàn †oàn là sắp xếp có chủ đích của ông ấy.
"Ơ... Thật không?", cô nghe Trần Triệu Dương nói thế thì hai mắt sáng ngời, sau đó cảm nhận thực lực của mình xem thế nào, quả thật cô đã đạt tới Tiên Thiên đại thành như anh nói.
"Tuy tu vi của em đã vào tầng bảy rồi nhưng khả năng khống chế sức mạnh vẫn chưa đạt đến mức đó, mấy ngày tới em phải học cách kiểm soát lực lượng trong cơ thể mình", Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nói.