“Tiền bối Thẩm, đừng mà, chúng ta đừng nói như vậy”, Trần Triệu Dương lúc này cũng đã kịp phản ứng lại, cười khổ một tiếng, khuyên Thẩm Tu.
“Hay lắm, không nói như vậy. Cái thằng nhóc thối này, cho cậu lợi ích mà cậu còn không cần, tức chết tôi rồi”, Thẩm Tu gật nhẹ đầu, câu cuối cùng ông ta nói với giọng vô cùng nhỏ.
Ông ta thấy, một võ đạo tông sư còn trẻ tuổi như vậy mà sức chiến đấu đã không thua kém gì những võ đạo †ông sư có uy tín lâu năm kia, như vậy thì chắc chắn phía sau sẽ có thế lực còn kinh khủng hơn, dù sao thì người có được một hũ lớn đựng lá trà Đại Hồng Bào lấy từ cây Chu Mẫu chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản.
Cho nên, nếu như Nguyên Thu có thể làm thân với một người như thế này, thì chắc chắn sau này sẽ có được nhiều lợi ích.
Đáng tiếc, cái tên ngu ngốc này lại không chịu chấp nhận.
“Trân Triệu Dương, cái lão Điền này sao còn chưa tỉnh lại vậy?”, Tạ Đồ nhìn Điền Đại Hà ngồi khoanh chân trên mặt đất, hơi nghỉ ngờ hỏi Trần Triệu Dương.
“Tôi nghĩ, hắn là thực lực lúc trước của các vị mới ở võ tông đại thành đúng không, không có chất độc kia áp. chế, sợ là thực lực của ông ấy sẽ khôi phục lại, có lẽ còn có thể tăng thêm một bậc”, Trần Triệu Dương mỉm cười, sau đó mở miệng giải thích.
“Thật sao? Thế... Thế chúng tôi thì sao? Nếu như độc trong người chúng tôi được giải hết thì có phải là sức. mạnh của chúng tôi cũng sẽ được khôi phục lại không?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, hai mắt Tạ Đồ và Thẩm Tu lập tức tỏa sáng, ngay lập tức vội vàng hỏi.
“Cái đó phải xem vận may của các vị”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ xua xua tay, chuyện này anh cũng không thể xác định một trăm phần trăm được.
Hơi thở trên người Điền Đại Hà càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, lại đột ngột thu lại, hiển nhiên là ông ta đã đột phá thành công.
Hình ảnh này khiến cho hai người Tạ Đồ và Thẩm Tu càng hâm mộ hơn, nếu biết trước thì bọn họ đã ăn luôn viên thuốc đó rồi.
“Tốt, hẳn là tiền bối Điền sẽ tỉnh lại ngay thôi, hai người các vị ai ăn trước đây?”, sau đó, Trần Triệu Dương lại móc ra hai bình ngọc, đưa cho hai người bọn họ, hỏi.
“Cùng nhau đi”, hai người Tạ Đồ và Thẩm Tu liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng mở nắp bình ra, uống thuốc vào.
Đợi đến khi cả hai người bọn họ ai nấy đều nhổ ra một ngụm máu độc thì sau đó liền tiến vào trạng thái thiền.
Đúng lúc này, Điền Đại Hà đã tỉnh lại, sau khi ông ta mở mắt chỉ muốn thét lên một tiếng để diễn tả niềm vui sướng của mình.
Trần Triệu Dương lắc mình một cái, đi thẳng tới trước mặt Điền Đại Hà, bổ một chưởng về phía ông ta.
Điền Đại Hà vốn còn muốn điên cuồng gào thét một phen để giải tỏa, kết quả là Trần Triệu Dương đánh đến một chưởng, nên ông ta chỉ có thể nghênh đón.