“Cậu Trần, cậu nhanh đi đi, bây giờ nhà họ Bạch chúng tôi đã thất thế rồi, không thể nào cứu vãn được. nữa, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không muốn làm cậu bị liên lụy”, Bạch Hùng nhìn về phía Trần Triệu Dương, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích và bất đắc dĩ.
“Gia chủ Bạch, tôi ra sân không phải vì nhà họ Bạch các ông nên ông không cần nói vậy đâu, tôi chỉ mượn võ đài nhà ông dùng chút thôi”, Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó anh không để ý đến Bạch Hùng nữa mà đi thẳng lân võ đài.
“Ơ...", nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, ông ấy sửng sốt, đang lúc ông ấy suy nghĩ về hàm ý trong câu nói của anh thì anh đã đứng trên đó rồi.
“Bạch Thấm, chuyện này là sao? Chúng ta không hại người ta đấy chứ?”, Bạch Hùng thấy Trần Triệu Dương đã đứng trên võ đài thì không cản được nữa, lập tức quay đầu nhìn con gái mình, lạnh giọng quát.
“Bố à, anh ta mạnh lắm, từng chém chết võ đạo tông sư rồi, những hai người Bạch Thấm lắc đầu, không trả lời câu hỏi của bố mà nói một cách chắc nịch.
“Dù là vậy nhưng Tiền Hải này không phải võ đạo tông sư thông thường! Thế vẫn quá nguy hiểm, không được, bố phải cho dừng thôi, lần này xem như nhà họ Bạch chúng ta thua”, trên mặt Bạch Hùng hiện lên vẻ không cam tâm, theo như ông ấy nghĩ, cho dù cả nhà đều phải chết cũng không thể dễ dàng nhận thua được.
Nhưng ông ấy cũng không thể vì chuyện gia đình họ mà để cho người ngoài phải hy sinh.
“Ơ...Em gái, cao nhân, cao nhân đấy”, lúc này Bạch Triển Mộ như sực nhớ đến điều gì đó, kích động nắm lấy †ay Bạch Thấm, la lên.
“Lộn xôn cái gì? Nói rõ coi”, cô ấy giật tay Bạch Triển Mộ ra, tức giận nói.
“Bố, Bạch Thấm, cao nhân đã chỉ dẫn cho con chính là anh ta đấy, không ngờ người đó lại còn trẻ đến vậy, đúng là thần tượng của con mà”, sự phấn khởi của anh ta không hề giảm đi chút nào.
“Bố, hai người yên tâm đi, có cao nhân ra tay, chắc. chắn không có vấn đề gì đâu”, sau khi đã xác định Trần Triệu Dương chính là người đã truyền âm cho mình, Bạch Triển Mộ vô cùng tự tin.
Vừa rồi nghe Trần Triệu Dương nói chuyện, anh ta đã thấy hơi quen tai rồi, đến lúc Trần Triệu Dương lên võ đài, anh ta mới nhận ra giọng điệu của người này khi nói chuyện y hệt giọng của người đã truyền âm cho anh ta, trong khoảnh khắc ấy, anh ta lập tức chắc chắn với suy đoán của mình.
“Con chắc không?”, nghe con trai nói vậy, Bạch Hùng đang định nói dừng thì giật mình, vội vàng hỏi lại.
“Tuyệt đối không sai đâu ạ, mặc dù con chưa từng nghe thấy giọng của anh ta nhưng cách nói chuyện không khác gì nhau, chắc chắn sẽ không sai”, Bạch Triển Mộ khẳng định.