Edit: Tà Thần
Trì Diệp ở trong lồng ngực Dịch Thuần, không tránh thoát, bên tai là giọng nói của anh, có thể cảm giác được hô hấp và nhịp tim của anh.
Cảm giác chân thật anh đã đến rồi, không còn là cái bóng trong mộng nữa rồi.
Nói không nhớ thì chắc chắn là nói dối, dù sao cũng là người ảnh hưởng toàn bộ thanh xuân thiếu nữ của cô, là người con trai duy nhất cô từng yêu chân thành.
Trì Diệp nhịn không được, đỏ mắt.
Giọng cô rầu rĩ: “…Thật ra căn bản không phản vì toàn vẹn bản thân gì đó. Dịch Thuần, em ghen, rất để ý, rất để ý người khác ngấp nghé anh. Anh tốt như vậy, sẽ có người tốt hơn em thích anh, em không muốn sống trong sự ghen tỵ, rất đau đớn, sẽ khiến em cảm giác mình rất vô dụng. Anh hiểu chưa.”
Nói gì mà toàn vẹn lẫn nhau, nghe mới tốt đẹp làm sao.
Từ nhỏ đến lớn Trì Diệp chính là một cô gái phóng khoáng không chịu bị trói buộc, thực sự có có thể chấp nhận mình trở thành ‘oán phụ’, mỗi ngày canh điện thoại di động, cảm giác chỉ lo sợ mất đi bạn trai.
Cô luôn tự tin, chỉ khi ở bên Dịch Thuần thì sự tự tin ấy mới biến thành bọt khí, tuôn ra ào ạt.
Khó có thể chịu đựng.
Đau đớn.
Tan vỡ.
Trì Diệp cảm thấy, cô vốn không nên yếu đuối như vậy.
Nếu vậy, không bằng rời đi, ai cũng thoải mái hơn.
Dịch Thuần cong môi, dùng thêm sức ôm lấy cô gái trong lồng ngực, “…Được, anh biết rồi.”
“Anh biết cái gì thế?”
“Biết rồi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục yêu nhau, lúc đi học không có biện pháp, giờ đã đi làm, trong đội của anh đều là đực rựa. Hay là… hay là em đi theo anh đi, làm họa sĩ thô cho bọn anh, anh trả em tiền lương. Vậy thì mỗi ngày đều có thể nhìn anh, luôn có thể yên tâm chứ?”
“…”
Dịch Thuần rất muốn tốt đẹp như thế.
Khi còn đi học, không phải anh không nghĩ tới, như là học cùng nơi, để Trì Diệp đạt đủ tiêu chuẩn sinh viên trao đổi, hoặc tiêu ít tiền đưa cô nhập học đại học Z, không ít phương pháp trong bóng tối, mà qua thời kỳ nhạy cảm điền nguyện vọng đại học, đến thời điểm quan trọng thứ hai, độ khó sẽ giảm bớt.
Từ nhỏ Dịch Thuần không thân thiết với bố mẹ, nhưng nếu anh đưa ra yêu cầu, trong nhà đều sẽ giúp anh nghĩ biện pháp.
Nhà bọn họ cũng không thiếu vài xu này.
Hơn nữa đối tượng lại là bé gái năm ấy, bố mẹ anh càng không có lý do để từ chối.
Chỉ tiếc, Trì Diệp không muốn nợ ân tình, cũng không muốn Dịch Thuần dùng thủ đoạn giúp cô.
Cách xa lại nghĩ nhiều, anh không có cách bù đắp cảm giác bất an trong lòng cô, cuối cùng mới tới mức độ này.
Thế nhưng sai lầm như vậy sẽ không tái phạm nữa.
Người phục vụ rất không có mắt nhìn lại tới mang đồ ăn đúng lúc này.
Trì Diệp dùng sức đẩy Dịch Thuần ra.
“Em đói rồi.”
Dịch Thuần bắt đắc dĩ, chỉ có thể trở về đối diện.
Anh hiểu đạo lý ‘thấy chuyển biến tốt thì thôi’, không ép cô nữa.
Nếu Trì Diệp từng canh cánh trong lòng vì thái độ của anh, vậy…
Lần này, đổi thành anh đưa cô trở về.
***
Trì Diệp rất mệt não phát hiện, Dịch Thuần ở lại thành phố T không đi nữa.
Bất cứ lúc nào cô đến quán cũng sẽ thấy Dịch Thuần ôm laptop ở trong đó. Bởi vì quá đẹp trai, chưa lâu đã gây sự chú ý. Trong trường học không ít cô gái kéo bè kéo lũ đến mua trà sữa, gan lớn hơn chút thì trực tiếp đến gần.
“Anh là Dịch học trưởng ạ? Em nghe bạn cùng phòng nhắc tới anh, anh…”
Cô gái dáng vẻ ngại ngùng, tuyệt đối không khiến người ta hiểu lầm, cô ta nghĩ vậy.
Nếu như con trai hiểu chuyện chút, trái lại sẽ chủ động.
Trì Diệp ngồi sau quầy, bĩu môi cười gằn.
Nhưng Dịch Thuần cũng không phải loại ‘cá’ mà các cô gái này thích.
Sự lạnh nhạt của anh từ trong tỏa ra, có thể đông chết người. Đặt về thời cấp 3, ngoại trừ Trì Diệp, không có đứa con gái nào dám bám dính, sợ bị anh đông chết, chỉ dám len lén nếm trải.
Dịch Thuần không buồn nhấc mắt, ngón tay bay lượn trên bàn phím, “Xin lỗi, cô chắn hết ánh sáng rồi.”
“…”
Sau khi đuổi các cô nàng đi, Dịch Thuần giương mắt nhìn Trì Diệp ở phía sau.
Trì Diệp cúi đầu, từ chối đối mặt anh.
Dịch Thuần nhẹ nhàng nở nụ cười.
Bình thường buổi sáng Trì Diệp sẽ không đến quán quá sớm, có lúc trưa mới đến, có lúc sau buổi trưa mới qua.
Nhưng bình thường cô đều sẽ giúp nhân viên cửa hàng cùng đứng quầy hoặc đóng cửa. Mặc dù là thành phố đại học nhưng trong cửa hàng nhiều con gái, thời gian đóng cửa muộn, không chắc có phát sinh bất ngờ gì.
Có cô trấn giữ, vậy thì không thể có chuyện ngoài ý muốn nữa.
Mấy hôm nay, ngày nào cô cũng trấn giữ đến thời gian đóng cửa.
Cô làm boss, cũng hỗ trợ ít hơn, một là vì cô không làm được, nói cũng chỉ là giúp râu ria, hai cũng là vì lười biếng.
Thế nhưng toàn bộ nhân viên đều quý mến cô, bởi vì boss thoải mái, dễ nói chuyện, phóng khoáng, chỉ cần làm tốt thì sẽ không gây khó dễ bọn họ.
Mọi người cười nói kết thúc một ngày làm việc, chuẩn bị tắt đèn đóng cửa về nhà nghỉ ngơi.
Vị khách cuối cùng trong quán cũng dọn đồ xong, đi theo sau Trì Diệp, chuẩn bị rời đi.
Trì Diệp nhìn theo mấy cô gái rời đi, nghiêng đầu qua chỗ khác, nhíu mày, “Anh cũng tan làm được rồi đó.”
Dịch Thuần cười, đưa tay nhéo má cô, trước khi bị cô đánh thì chủ động buông ra, “Em đói chưa? Ăn uống gì chưa?”
Đúng là Trì Diệp thấy đói bụng.
Cô hơn hai mấy tuổi, vì duy trì vóc dáng nên cũng ít uống các loại coca và trà sữa lại. Buổi tối ở cửa hàng, vì Dịch Thuần ngồi cách đó không xa, cô có tâm sự nên cũng không ăn nổi cơm.
Vừa rồi không thấy gì mà anh mới nói đã thật sự cảm giác đói.
Dịch Thuần kéo tay cô qua, dắt cô, “Đi thôi.”
Trì Diệp bị anh kéo hơi lảo đảo, không cãi lại, đi ra ngoài theo sức kéo của anh, “…Ăn gì vậy?”
Dịch Thuần khẽ mỉm cười, “Nhà em ở đâu?”
“Để làm gì?”
“Anh nấu cho em.”
“…”
“Ăn bên ngoài độc hại. Hơn nữa, không phải là em rất thích mì vằn thắn trong ngõ trước đây sao? Anh làm cho em ăn.”
Nhà Trì Diệp rất gần, nhưng cô không muốn, luôn cảm thấy không thể ngáo ngơ để Dịch Thuần đến như vậy.
Cô còn chưa thu xếp được nội tâm mình, anh liền ép người như thế, ép cô đến góc, ép cô lại một lần nữa hai tay dâng lên trái tim chân thành.
Nào có chuyện đơn giản như vậy?
Chỉ là bốn năm trôi qua, đúng là khiến nam thần ngày xưa thành keo dính, vừa dính vào hình như không thể gỡ ra nữa.
Trì Diệp không muốn dây dưa không rõ với anh trước mặt mọi người, mắt thấy Dịch Thuần muốn hôn mình, cô liền vội vàng xuống nước, xoay người đưa anh về nhà mình.
Cô cho là anh cũng không dám làm gì, nếu không mang về nhà đánh một trận xả giận cũng được.
Dịch Thuần vào cửa, đứng ở huyền quan (1) đánh giá bốn phía một phen, “Cũng được đấy.”
Trì Diệp mở cửa ra, thuận miệng nói: “Sắp hết hạn mất rồi.”
“Phải trả lại hả?”
“Ừm. Anh nhanh lên một chút.”
Cô chỉ phía nhà bếp, sau đó tự nhiên đi vào WC, rửa mặt tháo trang sức.
Dịch Thuần nhún vai một cái.
Trong phòng bếp của Trì Diệp cũng có đồ, đầy đủ gia vị và các loại nồi, xem ra cũng có vết tích đã sử dụng. Có vẻ thành thục hơn không ít so với cô gái nhỏ trước đây cái gì cũng không làm.
Dịch Thuần vừa rồi đã kéo Trì Diệp vào siêu thị bên cạnh mua vỏ mì vằn thắn và thịt nhân bánh.
Muộn như vậy, một mình làm chắc chắn không kịp, chỉ có thể chấp nhận như thế.
Anh đổ thịt nhân bánh vào bát, nêm gia vị, sau đó hấp cách thủy, quét dầu vừng lên vỏ mì vằn thắn, gói từng cái từng cái lại.
Trì Diệp đi ra nhìn thấy hình ảnh này.
Ngón tay Dịch Thuần thon dài, dù gõ chữ hay là gói hoành thánh đều cực kỳ đẹp mắt.
“Ra rồi à? Em tắm rửa trước đi, khoảng 15 phút nữa là được rồi.”
“Ồ…Vâng.”
Không biết Trì Diệp nghĩ gì, mặt hơi hồng, nghe anh lên tiếng, vội vàng xoay người chạy nhanh vào phòng.
Dịch Thuần ở phía sau cười một tiếng trầm thấp.
Chờ Trì Diệp lại đi ra, Dịch Thuần đã ngồi ở ghế sô pha chờ cô trước rồi.
Gian phòng rất nhỏ, không có bàn ăn riêng, bình thường Trì Diệp đều ăn thức ăn ngoài bên cạnh bếp.
Nhưng Dịch Thuần chê chỗ đó qua nhỏ, liền cầm khay lót, bê hai bát mì vằn thắn nóng hỏi đến bàn trà trước sô pha, có thể ngồi trên thảm ăn.
Trì Diệp nhìn một chút, nước dùng cũng đủ vị, màu sắc cũng rất giống cửa tiệm năm đó cô thích nhất, khiến người ta rất có cảm giác thèm ăn.
Cô ngồi đối diện Dịch Thuần, cầm cái muôi nếm thử một ngụm.
“Ngon thật.”
Dịch Thuần cười, cũng cầm cái muôi, “Giống tiệm ngày trước em thích không?”
“Giống lắm.”
Tuy rằng thiếu chút cảm giác ăn cơm trong cửa hàng, nhưng mùi vị đúng là giống nhau y hệt.
Anh cong môi, “Anh học theo chị ấy lâu lắm đấy.”
Trì Diệp trợn to hai mắt.
“Chị ấy không mở cửa tiệm nữa rồi, anh mời chị ấy đến nhà dạy một kỳ nghỉ hè cho anh.”
Trì Diệp mím mối, “…Tại sao?”
“Sợ sau này em không được ăn sẽ buồn.”
Cô muốn cười, lại cảm thấy không phải thời điểm thích hợp, giọng nói không kìm được có chút chua xót, “…Một bát mì vằn thắn đã muốn mua chuộc em rồi á?”
Dịch Thuần nhìn cô thật sâu.
“Đương nhiên không đủ.”
“…”
“Tiểu Diệp Tử, năm đó lúc theo đuổi anh, hẳn là em đã tủi thân nhiều phải không? Bây giờ anh muốn theo đuổi lại em, em cũng có thể ngược anh… Đến khi nào em hài lòng thì thôi. Chỉ là không thể không nhìn anh đấy.”
Trì Diệp há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu, ăn từng miếng trong bát mì vằn thắn.
Có lẽ mùi vị được tẩm thêm ký ức, cô càng ăn càng không nhịn được, vành mắt hơi đỏ. Chỉ là cô cúi đầu nên Dịch Thuần cũng không nhìn thấy sự khác lạ của cô.
Thực ra câu nói vừa rồi của Dịch Thuần chả đúng chút nào cả.
Trì Diệp đã sớm qua tuổi tính toán chi li, một mình cô ngây ngốc bốn năm cũng đã sớm nghĩ thông suốt nhiều chuyện.
Chuyện theo đuổi Dịch Thuần, là cô cam tâm tình nguyện, cũng không có gì tủi thân.
Tủi thân của cô toàn bộ bản nguồn từ bản thân, không hề liên quan chút nào đến Dịch Thuần.
Dù bây giờ nhớ đến, sau này nhớ đến, kinh nghiệm năm đó đều là dư vị tuyệt vời đáng giá.
Là dáng vẻ tinh khiết nhất cô yêu.
Dường như một mình cũng có thể chống lại thiên quân vạn mã.
“Bạn học nhỏ Dịch Thuần, bạn cùng phòng của em nói với em rằng, ‘Tôi thích mặt trăng, tôi sẽ không đuổi theo mặt trăng, tôi muốn mặt trăng tới đuổi theo mình.” Thật ra em không đồng ý với ý nghĩ đó. Em thích mặt trăng, em sẽ muốn tới gần, giống như năm đó em tiếp cận anh, anh không hề tiến bước nào, nhưng không lùi về sau, em liền có dũng cảm có đi không có về. Bây giờ em ở đây, cũng sẽ không lùi lại. Em không phải mặt trăng, thế nhưng em hy vọng anh sẽ mãi thích em… Chỉ cần anh có thể khiến em tin tưởng, em lập tức sẽ chạy tới đuổi theo anh.”
Đây mới là tính cách của Trì Diệp.
Những gì mình coi trọng, cô sẽ đuổi theo, nắm lấy, gian xảo và so đo tính toán chỉ là ô dù của cô, bản tính cô chính là đáng yêu như vậy.
Nếu như không phải quá yêu thích, thì sao phải thỉnh cầu đối phương cũng bỏ ra giá trị tình cảm tương đương chứ?
Cô chỉ là bất an thôi.
Dịch Thuần lắng nghe sự ngây thơ của cô, không cười.
Anh nhẹ nhàng gật đầu.
“Được.”
Đợi anh.
Tuyệt đối không chỉ là một bát mì vằn thắn em thích.
Tác giả có lời muốn nói: “Tôi thích mặt trăng, đương nhiên tôi sẽ không đuổi theo mặt trăng, tôi muốn mặt trăng chạy tới đuổi theo tôi.” —— trích từ lời thoại của Audrey Hepburn trong phim Sabrina.
Huyền quan (lối vào) là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách. Một lối vào thường có tủ áo khoác, và thường có sàn lót hoặc gạch thay vì thảm, làm cho nó trở thành một không gian chuyển tiếp dễ dàng để làm sạch giữa các khu vực ngoài trời và trong nhà. Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà, ám chỉ con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà.