Edit: Tà cực béooo ☹(
Đối với La Huệ mà nói, chuyện này không hệ trọng gì. Thật ra Trì Diệp đã sớm nói qua, mà thành tích của cô còn được giúp tiến bộ nên La Huệ cũng không có ý phản đối.
Cuối cùng Trì Diệp cũng coi như dời đi được sự chú ý của bà, thở dài nhẹ nhõm.
Nghỉ đông vẫn phải học thêm, vừa tới phòng vẽ tranh vừa hẹn hò cùng Dịch Thuần.
Hơn nữa Trì Diệp thực chất còn có chút mong chờ.
Cô là chòm sao Bảo Bình, sinh nhật lần này ngay sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc. Mấy năm trước, vì do Trì Giới Nghiên, cô không muốn tổ chức, trực tiếp giả vờ bản thân mình không nhớ rõ.
Nhưng hiện tại có Dịch Thuần, là con gái thì sao có thể không mơ tưởng tới món quà bạn trai sẽ tặng chứ.
Trì Diệp sờ sợi dây hình chiếc lá trên xương quai xanh.
Cô đột nhiên đưa ra quyết định.
Cô cũng phải tặng cho Dịch Thuần một món quà đặc biệt, trả phí chiếm dụng tình yêu của cậu.
Buổi tối gửi voice chat tán gẫu với Lê Vi, Trì Diệp liền nói chuyện này.
"...Tự làm là tốt nhất nhỉ? Nếu là quà mua bên ngoài, ắt hẳn sẽ đụng hàng với người khác."
Khác với mọi người.
Bốn chữ này rất khó để đạt được.
Lê Vi suy nghĩ một chút: "Đan khăn quàng cổ? Tớ thấy nhiều nữ sinh lớp khác làm rồi, cảm giác không tệ lắm, nghe cũng rất dụng tâm nhỉ?"
Trì Diệp phóng khoáng vỗ tay một cái, lập tức ra quyết định, "Chính là nó!"
Lê Vi cười một hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ấp úng một hồi, nhỏ giọng nói: "Vậy tớ cũng đan một cái..."
Trì Diệp: "!!!"
Hai người đều là phái hành động, hẹn rạng sáng ngày hôm sau đi mua len sợi và que đan.
Đến gặp mặt, Trì Diệp mới hỏi cung Lê Vi: "Cậu với Lãng ca thành đôi rồi à?"
Mặt Lê Vi đỏ phừng một cái, gật đầu.
Trì Diệp xoa đầu cô ấy, thở dài nói: "Anh Lãng cũng không dễ dàng gì —— theo đuổi biết bao nhiêu lâu rồi."
Cái câu đùa cợt này, Lê Vi ra vẻ muốn đánh cô.
Trì Diệp đỡ đòn, nở nụ cười, "Vi Vi, cậu không giống mình, đừng yêu sớm mà tuột dốc thành tích đấy nhá."
Lê Vi biết Trì Diệp lo lắng cho mình, rất nghiêm túc gật đầu.
...
Vào mùa đông, khăn quàng cổ rất thịnh hành trong học sinh, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ đều bán đủ loại len sợi.
Trì Diệp và Lê Vi chọn tới chọn lui hồi lâu, chọn kim đan nhỏ rồi lại chọn vài cuộn len chất lượng tốt và một cuốn sách hướng dẫn.
Lúc thanh toán thì Dịch Thuần nhắn tin đến.
Yc.: Cậu đang đâu thế?
Giờ đã là 11 giờ 18 phút, nửa tiếng nữa phải đến phòng vẽ. Bình thường lúc này Trì Diệp sẽ đi ăn trưa cùng Dịch Thuần, sau đó mới đến phòng vẽ.
Trì Diệp nhắn lại "Mình đi cùng Lê Vi, lát nữa mình tự đi nha."
Cô suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói với Lê Vi: "Chuyện khăn quàng này đừng nói cho Dịch Thuần nhé, cho dù tl hỏi thì cậu cũng đừng nói mình mua."
Lục Chu "A" một tiếng, "Sao thế? Cậu muốn tạo cho Dịch đại thần một niềm vui bất ngờ à?"
"Không, mình là mình thấy theo khả năng thủ công của mình, có khi phải sang năm mới đan xong. Đừng để bạn học nhỏ Dịch Thuần phải ấp ủ niềm vui sướng lâu quá, sang năm nói cũng chưa muộn."
"..."
***
Trì Diệp mua len về nhà không giấu giếm, La Huệ nhìn thấy cũng không nói năng gì.
Hai mẹ con làm bạn với nhau thời gian dài, đã đạt được một trình độ ăn ý, tôn trọng lẫn nhau. Dù Trì Diệp muốn dọn ra ngoài ở một mình, cũng liệt kê ra vô vàn lí do để La Huệ đồng ý yêu cầu của cô.
Nhưng La Huệ cũng từng nhìn thấy Dịch Thuần một chút từ xa.
Đại khái là bà lái xe tiện đường ngang qua phòng vẽ, định đón Trì Diệp về cùng mà trùng hợp nhìn thấy một chàng trai rất cao đứng chờ ở cửa. Trì Diệp vừa chạy đến trước mặt chàng trai kia thì cậu đưa cô một cốc trà sữa.
Chàng trai và cô gái đều cao ráo đẹp đẽ, khoảng cách chiều cao cũng phù hợp. Tuy không có bất cứ cử chỉ thân mật ôm ấp nào, chỉ đơn giản sánh vai đi cùng nhau nhưng hình ảnh đó cũng ngọt ngào động lòng người.
La Huệ ngồi trên xe, nhìn theo bóng dáng con gái mình rời đi, thở dài, lộ ra nụ cười.
Mắt nhìn tốt thật đấy.
Nhưng dáng dấp chàng trai kia khá quen thuộc... Có lẽ là vì quá đẹp trai nên giống minh tinh trên TV sao?
La Huệ không suy nghĩ nhiều.
...
Thời gian nghỉ đông rất ngắn, chớp mắt một cái Tết âm lịch đã sắp qua rồi.
Trì Diệp ở nhà họ Mạnh đợi đến mùng năm, mùng tám sẽ khai giảng. Cô đã đề cập với La Huệ, muốn về gian phòng nhỏ của mình trước mấy hôm để làm bài tập bù.
La Huệ muốn chăm sóc con trai nên Mạnh Tạ đưa Trì Diệp về.
Đến khu trọ, Trì Diệp xuống xe, khách khí nói cảm ơn Mạnh Tạ: "Cảm ơn chú Mạnh ạ."
Mạnh Tạ cười một tiếng, lấy ra một xấp tiền từ trong túi, nhét vào tay Trì Diệp, "Đúng là dạo này Tiểu Diệp ngoan lên rất nhiều nhé."
"..."
Trì Diệp sửng sốt một thoáng, cứ cảm giác như Mạnh Tạ bị người khác chiếm hồn đoạt xác.
Sau khi La Huệ và Mạnh Tạ tái hôn, hai người chưa từng nói chuyện thân thiết nhiều như vậy. Trì Diệp cảm thấy Mạnh Tạ có vẻ kỳ quái, không muốn thân cận với ông, cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu, lúc đầu thì ở đạo quán, sau này thì chuyển thẳng ra ngoài ở.
Vì sau khi yêu Dịch Thuần, tâm trạng mỗi ngày của cô đều khá là ngọt ngào, thế nên thu hồi tính khí rất nhiều, đúng là ngoan hơn xưa không ít.
Mạnh Tạ thấy cô sững sờ, thở dài: "Tiểu Diệp, trước đây mẹ cháu rất lo lắng cho cháu, lo đến mức ngủ không ngon, người không khỏe. Cháu học cấp 3 hơn một năm nay có phát hiện mẹ cháu cười nhiều lên rồi không?"
"..."
"Chú biết cháu không thích chú, nhưng hiện giờ có lẽ là lớn rồi nên khá hơn nhiều. Mẹ cháu nói với chú, cháu quen bạn trai này không sai, cháu hiểu chuyện hơn nhiều. Cho nên chú Mạnh cũng rất vui cho cháu. Một mình ở trường có không ít khoản phải chi tiêu, nếu không đủ tiền thì cứ xin chú."
Mạnh Tạ lái xe đi, để lại một mình Trì Diệp đờ ra tại chỗ.
Cô đang nghĩ, có phải chính cô đã sai rồi không.
Hoặc Mạnh Tạ cũng không phải người quái đản như vậy—— nếu không La Huệ cũng không ưng ý ông, bà cũng không đứng ở phía đối đầu với cô, có lẽ ông ấy cũng chỉ là một người chú bình thường thôi.
Nhưng mình lại nghĩ xấu cho ông ấy quá đáng, khiến ông ấy không muốn nói chuyện nhiều với mình.
Cô cư xử với thế giới như nào, thế giới sẽ cư xử với cô như thế.
Có khi nào?
Trì Diệp cẩn thận cất tiền vào cặp sách, xoay người lên lầu.
...
Mùng sáu, trường Thập Tứ đếm ngược hai ngày khai giảng, ngày mai là sinh nhật Trì Diệp.
Tám giờ sáng Dịch Thuần đã gọi điện thoại cho Trì Diệp, đánh thức cô khỏi giấc mộng.
"Xuống đi."
"..."
"Tớ ở dưới lầu nhà cậu."
Trì Diệp lập tức tỉnh dậy, chạy "bạch bạch bạch" đến cửa sổ kéo rèm lên, nhìn xuống dưới.
Dịch Thuần mặc áo khoác đen, dáng người cao lớn đứng giữa vườn hoa tiểu khu, đang cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Trì Diệp sợ đến mức lập tức đóng rèm lại.
"...15 phút nữa có mặt."
Thật ra Trì Diệp chưa từng đề cập mai là sinh nhật cô, cũng không nhắc Dịch Thuần.
Cô âm thầm chờ đợi một niềm vui bất ngờ.
Đương nhiên nếu không có cũng có thể an ủi mình là Dịch Thuần không biết, như vậy thì sẽ không quá thất vọng.
Dịch Thuần hẳn là đã sắp xếp lịch trình hoạt động, nếu không cậu đến sớm thế làm gì... Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật cô đâu?
Mười lăm phút sau, Trì Diệp chạy xuống lầu, sửa sang lại tóc một chút, đứng trước mặt Dịch Thuần, "Cậu dậy sớm thế."
Dịch Thuần không lên tiếng, đánh giá trên dưới cô một lượt, cười nói: "Thích màu xanh lá thế cơ à?"
Trì Diệp lại mặc một chiếc áo khoác màu xanh sẫm, có vẻ khiến làn da cô trắng đến mức phát sáng.
Cô gật đầu.
Dịch Thuần đưa tay nắm tay cô nhét vào túi áo khoác của mình, "Đi nhé?"
"Đi đâu cơ?"
"Đi ra đảo."
"..."
Hải Thành là thành phố vùng duyên hải, nhưng xung quanh không có đảo.
Dịch Thuần đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, đưa Trì Diệp đi mua vé xe, ngồi xe hai tiếng. Sau đó lại mua vé tàu, sẽ đến hòn đảo nhỏ ở tỉnh bên trước giữa trưa.
"Đây là hòn đảo gần phía đông nhất của nước mình, tia sáng mặt trời đầu tiên của Trung Quốc sẽ đi từ đây lên."
"Hôm nay chúng ta ở lại đây, sáng sớm mai cùng ra biển ngắm mặt trời mọc được không?"
Trì Diệp há miệng, có chút cảm động, có chút không biết làm sao.
Cô nghẹn một hồi lâu, cười đập cậu một cái, "Đây là quà sinh nhật đó hả?"
Dịch Thuần véo nặn mặt cô, "Không thích à?"
"Mặt trời mọc không phải có một không hai, sao có thể tính là quà cậu tặng mình được?"
Dịch Thuần làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Ừm... Xem ra hiện giờ cậu cũng không muốn ăn hải sản đâu nhỉ, dù sao hải sản cũng không phải có một không hai, cứ chịu đói đi ha?"
Trì Diệp: "..."
Hòn đảo có đặc sản là hải sản, lại còn là một điểm du lịch vẫn đang được phát triển. Trên đảo trừ khu dân cư thì là quầy hàng hải sản, chỉ thế thôi, nhỏ đến mức phóng tầm mắt là có thể nhìn thấy một đầu khác của đảo luôn.
Dịch Thuần quen thuộc khu vực đưa Trì Diệp tìm một nhà ở.
Hai người đều chưa thành niên, không có chứng minh nhân dân để thuê phòng. Trì Diệp vốn định không ngủ, dứt khoát đợi mặt trời mọc, nào ngờ Dịch Thuần hỏi thăm ông chủ một chút, ông chủ liền đưa ra hai chiếc chìa khóa.
"Dịch Nhi, đây là bạn gái cháu à?"
Dịch Thuần gật đầu, "Cảm ơn chú Từ."
"Đừng làm gì trái phép nhá!"
"..." Dịch Thuần trực tiếp quên câu nói này, cong môi, "Phiền chú Từ làm cho bọn cháu một bàn hải sản được không?"
"Có ngay!"
Hai người không có hành lý, cầm thẻ phòng, vào một gian phòng, tiện tay bật TV, một người ngồi trên ghế sa lông, một người ngồi trên giường.
Không phải chỉ vừa mới yêu nhau, gian phòng trọ nhỏ có quá nhiều đồ, hoàn toàn không có tình thế khó xử.
Chỉ là Trì Diệp tò mò tim đập loạn, ánh mắt lấp lánh nhìn Dịch Thuần chằm chằm: "Cậu quen ông chủ sao? Trước đây từng tới rồi à?"
Dáng vẻ nhìn còn quá quen ý chứ.
Dịch Thuần cầm điều khiển TV, tiện tay bấm chuyển kênh mấy lần, mất tập trung "Ừ" một tiếng.
"Tới cùng ai thế?"
Dịch Thuần thấy cô cố chấp như thế, nở nụ cười, "Dù sao cũng không phải con gái."
Tai Trì Diệp đỏ lên, cảm thấy tâm tư thiếu nữ bị nhìn thấu, không có chút ăn năn nào, già mồm nói: "Ai hỏi cái này đâu."
Dịch Thuần quăng điều khiển TV đi, đi đến ngồi cạnh Trì Diệp, ôm hông cô, rũ mắt thuận miệng nói: "Chú Từ là bạn của bố tớ, hồi trước tớ ở đây nhiều lần rồi."
"..."
Được rồi.
Trì Diệp nghĩ thầm, nhàm chán ghê.
Dịch Thuần nhéo nhéo thịt bên hông cô, "Bố mẹ mình chuyên kinh doanh hải sản, mấy năm nay đều ở trên quần đảo, hải sản nhà tớ đều tìm từ vùng biển quanh đây."
Trì Diệp sợ hết hồn, "Bây giờ bố mẹ cậu đang ở trên đảo?!"
Dịch Thuần vui vẻ, "Sợ à? Con dâu xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng."
Trì Diệp ngơ ngác nhìn cậu.
Trong chốc lát, bắt đầu từ trán đến cổ cô đều đỏ lên.
Đột ngột quá đi.
Có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị...
Dịch Thuần cười ngã lăn ra giường, nắm tay cô, cười nửa ngày, "...Trêu cậu thôi."
"Dịch Thuần!!!"
"Bọn họ ở những đảo khác, đảo này không đánh bắt cá được, trước khi khai phá du lịch chỉ là một đảo hoang, trừ khách du lịch thì không có người đến."
"..."
Trì Diệp vừa bị Dịch Thuần dọa nên từ chối phản ứng lại cậu, mãi đến khi ông chủ Từ gọi bọn họ xuống ăn cơm vẫn không nguôi giận.
Dịch Thuần vui vẻ nửa ngày, cuối cùng cũng phát hiện Trì Diệp thực sự tức giận rồi.
"Tớ sai rồi mà, Trì ca, cậu tha thứ cho tớ đi."
Cậu đeo găng tay, vừa xin lỗi, vừa bóc tôm và cua cho Trì Diệp, "Buổi tôi dẫn cậu đi ăn quán hàng, nhiều hải sản hơn nữa. Tha thứ cho tớ được không?"
Vị trí ông chủ Từ ở rất tốt, ở tầng trên của đảo, bên ngoài còn có sân, bàn ăn của họ bày ngoài sân.
Đây thật sự là hải đảo, thậm chỉ nghe được được tiếng chim hải âu và sóng biển, còn cả tiếng còi thuyền từ phương xa.
Thực sự là rất thoải mái, khiến người ta không nổi giận nổi.
Trì Diệp "Hừ" một tiến, "Bạn học nhỏ Dịch Thuần, cậu..."
Dịch Thuần thấy cô ngừng một chút, nháy mắt với cô một cái, "Tặng cậu thêm một món quà nhé?"
Quả nhiên Trì Diệp bị di dời sự chú ý: "Gì thế?"
"Tặng tớ cho cậu." Cậu suy nghĩ một chút, "Nhưng quà này tớ còn phải đóng gói đã, ngày mai năm sau cậu trở lại bóc quà sau nhé."
Ngày mai năm sau, chính là sinh nhật 18 tuổi của Trì Diệp.
Ý của Dịch Thuần không cần đoán, đã nói hết sức rõ ràng rồi. (Editor: Có phải... À mà chắc không phải... Nhưng có phải...)
Trì Diệp dừng một chút, quen tay sờ sợi dây chuyền trên cổ.
Cùng nhau đi một con đường tương lai.
Một năm trước vẫn là chuyện khó tin.
"Vậy phải xem biểu hiện của cậu đã."
...
Ăn trưa xong, Dịch Thuần hẹn ông chủ Từ ngày mai đi thuyền ra biển, sau đó đưa Trì Diệp đến tháp hải đăng.
Tháp hải đăng của hòn đảo nhỏ thực sự khác biệt. Sau lưng là nước biển mênh mông, chỉ có ngọn hải đăng lẳng lặng đứng đó, có thể tưởng tượng khi buổi tối lên đèn, cảnh tượng vừa ấm áp vừa cô đơn thế nào.
Dịch Thuần kéo Trì Diệp dựa vào ngọn hải đăng ngồi xuống gần bờ đá ngầm.
"Khi còn bé, có một lần tớ đi ra biển cùng bố mẹ, nhưng ngày đó thời tiết không tốt, phải về rất muộn. Ngọn đảo đó cũng có một tòa hải đăng, nhà tớ nương theo ánh đèn mà về đảo. Lúc đó tớ còn quá nhỏ, chưa về bờ đã ngủ mất rồi."
"Từ đó về sau, bố mẹ ra biển không đưa tớ theo nữa. Một mình tớ ở lại Hải Thành cùng ông nội."
"Sau đó... Lúc ấy tớ chưa hiểu chuyện lắm, lén chạy ra ngoài, phạm vào một sai lầm rất lớn..."
Dịch Thuần mím môi, đột nhiên im bặt.
Trì Diệp gấp gáp kéo vạt áo cậu, "Sai lầm lớn gì thế?"
Dịch Thuần im lặng một lúc lâu, đột nhiên chuyển đề tài, "Tiểu Diệp Tử."
"Hả?"
"Nếu cậu có một người bạn rất thân hoặc là... người thân, nhưng họ lừa cậu, giấu cậu một chuyện, sau khi cậu biết thì có tha thứ cho họ không?"
Trì Diệp chớp mắt, không hiểu sao cậu lại nói chuyện này.
Nhưng cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Có chứ."
"...Tại sao?"
"Cậu hiểu con người mình mà, mẹ mình nói mình không có tâm cơ, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển. Bận lòng đến lời nói dối của người khác mệt lắm, hơn nữa nếu là người thân hoặc bạn tốt, chắc chắn mình không muốn mất đi họ. Cho dù có tức giận, rồi cũng sẽ tha thứ thôi."
Trì Diệp chính là một người dễ hiểu như vậy.
Đơn giản, thuần khiết.
Dịch Thuần nhìn cô thật lâu, đột nhiên đưa tay kéo đầu cô vào lồng ngực mình.
Trong tiếng gió, tiếng sóng biển, trong tiếng còi thuyền, hai người hôn nhau.
"Tiểu Diệp Tử, tớ yêu cậu."
***
Mùng bảy, cũng là ngày sinh nhật Trì Diệp.
Bốn giờ sáng hai người đã rời giường, nhưng mới ngủ được có bốn tiếng.
Từng người mơ màng rửa mặt xong, năm giờ hai người gặp nhau ở trước cửa nhà, nắm tay đi lên thuyền đậu ở bờ.
Đây là thuyền của nhà ông chủ Từ, tìm một người quen chèo thuyền đưa họ ra biển.
5 giờ 20 phút là lúc mặt trời mọc.
Hai người ngồi trên thuyền dựa vào nhau chợp mắt một lúc. Gần mười phút sau, người chèo thuyền trẻ tuổi nói một tiếng "Đến rồi".
Trì Diệp và Dịch Thuần mở mắt ra.
Trời còn chưa sáng, thuyền nhỏ ở giữa biển, xung quanh vắng vẻ không bóng người, ngoài sóng biển, chỉ nhìn thấy lờ mờ đá ngầm màu đen đằng xa.
Thật sự là điểm cuối của đại dương.
"Không đi xa hơn được nữa, ngoài đó là ra hải vực rồi, không đi được, chỗ này xa nhất rồi."
Người chèo thuyền châm điếu thuốc, ở trong buồng lái nói.
Trì Diệp gật đầu, "Thầy ạ, em thấy khí trời hôm nay không đẹp lắm, có thể thấy mặt trời mọc không ạ?"
Người chèo thuyền nhìn sắc trời một chút, lắc đầu, "Chưa biết nữa, hôm nay có sương mù, có thể không nhìn rõ."
Dịch Thuần cũng không ngờ không khéo như vậy, chỉ có thể nắm tay Trì Diệp.
Trì Diệp cười an ủi, nhẹ giọng n: "Không sao mà, không thấy rõ vẫn rất lãng mạn. Ít ra chúng ta là người đầu tiên trên cả nước hưởng ánh mặt trời nhỉ."
Sương mù dày đặc thêm.
5 giờ 34 phút.
...
5 giờ 45 phút.
...
Mặt trời đã lơ lửng giữa không trung, mà đoạn mọc từ biển lên lại bị sương mù che đi hoàn toàn.
Đời người khó tránh khỏi có tiếc nuối, như là đợi đã lâu là không đợi được mặt trời mọc.
Dịch Thuần hôn lên má Trì Diệp, "Sinh nhật vui vẻ nhé, Lá Cây của tớ... Lần sau chúng ta lại quay lại."
Trì Diệp ôm chặt cánh tay cậu, "Được, lần sau quay lại."
(Editor: Thực sự ngạc nhiên vì trải nghiệm của đôi bạn nhỏ này y hệt mình năm 2018 đi Quy Nhơn, dậy rõ sớm leo lên tháp hải đăng ở Mũi Điện cũng là chỗ đón mặt trời mọc đầu tiên ở VN. Nhưng hôm đó nhiều mây quá che gần hết mặt trời. Mà đi từ chỗ đỗ xe lên hải đăng phải đi bộ, đi bậc thang, xa lắm luôn ý mà lúc trời chưa sáng trong khu vực rừng rú toàn cây cối đen sì thì đủ biết độ đáng sợ rồi đó huhu.)
***
Ăn cơm trưa xong, hai người lên thuyền rời khỏi đảo nhỏ.
Dù có nhiều tiếc nuối, nhưng vì có đối phương làm bạn, trái lại không phải tiếc nuối, thậm chí có thể trở thành kỷ niệm.
Trì Diệp về đến nhà, ngủ một giấc đến tận hôm sau.
Trường Thập Tứ khai giảng.
Bọn họ tiến vào nửa học kỳ sau năm lớp 11, chân chính bắt đầu thời gian đấu tranh thi đại học —— chọn khoa chuyển lớp, các lớp chuyên bắt đầu đợt ôn tập quan trọng nhất.
Trì Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng, bầu không khí trong lớp nghiêm túc hẳn, ngay cả giáo viên cũng như đi đánh trận.
Thậm chí Thái lão đầu đã quên chuyện muốn tìm phụ huynh Trì Diệp nói chuyện yêu sớm, từ tiết đầu tiên khai giảng đã bắt đầu tẩy não: "Thi đại học chính là con đường ngắn nhất để thay đổi cuộc đời các em. Rất nhiều người nói thi đại học không hoàn toàn công bằng, nhưng thật ra không phải! Đối với tất cả mọi người mà nói, đây là cuộc chiến công bằng nhất. Có thể trong các bạn học đang ngồi đây có con nhà giàu, cũng có con nhà bình thường, nhưng trên trường thi đại học, mọi người đều giống nhau. Không kể xuất thân, không kể gia cảnh, không kể nam nữ, mỗi người đều có cơ hội..."
Trì Diệp nghe mơ màng gật gù, nhưng cô không thể không thừa nhận Thái lão đầu nói đúng.
Đây là một thầy giáo tốt.
Nhưng mà khi cô bắt đầu học sử, phát hiện độ khó cao hơn, không thể lười biếng. Phải học thuộc từng quan niệm, rất dễ khiến người ta bực bội.
Chỉ khi Dịch Thuần nhìn cô thì mới dễ chịu hơn một chút.
Trì Diệp thấy Dịch Thuần cầm sách lịch sử dày cộp, viết quan niệm cho cô, không nhịn được thở dài thườn thượt, "Bạn học nhỏ Dịch Thuần, mình lo quá đi mất, nhỡ mình thi đỗ mà cậu không đỗ thì bất tiện chết mất!"
Dù sao cậu hi sinh nhiều thời gian ôn tập như vậy để ôn tập cho cô cơ mà.
Chỉ nghĩ thôi mà Trì Diệp đã thấy hơi ngượng ngùng, chỉ sợ mình làm trễ nải Dịch Thuần học tập.
Cô muốn cầm lại sách trên tay Dịch Thuần về.
Dịch Thuần yên lặng nhìn cô một cái, "Đây là chuyện buồn cười nhất tớ nghe được trong 2 năm nay. Ha ha."
Trì Diệp: "..."