Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

BẦN GIA NỮ

Mấy ngày này không khí đột nhiên nặng nề hơn, trong đó tràn ngập hơi thở đè nén. Tới giữa trưa hơi thở này càng lúc càng nặng, Trương Tiểu Oản lập tức quyết đoán thu hết quần áo đang phơi lại, chuẩn bị tốt củi lửa rồi nhờ Hồ Cửu Đao giúp bỏ vào phòng chứa củi. Cửa phòng chứa củi cũng bị khóa chặt, miễn cho đến lúc đó mưa to khiến nó bị xối ướt.

“Đao gia, ngài giúp ta lên mái nhìn xem mái ngói có sao không.” Sửa lại phòng chất củi xong Trương Tiểu Oản chuyển thang đến thương lượng với Hồ Cửu Đao.

“Này?” Hồ Cửu Đao nhìn trời rồi hỏi, “Sắp mưa sao?”

Trương Tiểu Oản gật đầu, trên mặt tràn đầy sầu lo, “Sợ là sẽ mưa to.”

Hồ Cửu Đao lập tức không nói gì mà bò lên trên thang đi chỉnh mái ngói. Cũng may đây là nhà mới xây nên phần lớn mái ngói được ép rất chắc, chỉ có vài chỗ cần sửa lại, cũng không quá tốn công.

Trương Tiểu Oản nhìn thời tiết không tốt, mưa này sợ là một lát đã tới rồi nên cũng không nói nhiều mà tự mình bò lên mái nhà đi kiểm tra. Hồ nương tử sợ tới mức ở trong viện nhìn nàng mà há miệng dậm châm ai nha ai nha nửa ngày.

Nhưng Uông Hoài Thiện lại kiêu ngạo nhìn mẹ hắn bò qua bò lại trên mái nhà sau đó quay đầu nói với Đại Bảo hắn đang cõng phía sau, “Đệ nhìn xem, thẩm thẩm của đệ chính là lợi hại thế đó!”

Đại Bảo “Vâng, vâng” gật đầu, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Oản với vẻ mặt ngưỡng mộ, “Về sau đệ cũng phải tìm một tiểu nương tử giống thẩm thẩm, vừa cho ta ăn kẹo vừa biết sửa nhà.”

Tiểu Lão Hổ thấy hắn con nhớ thương kẹo thì cười ha ha, gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, không cho đường ăn không cưới.”

Hồ nương tử nghe được lời này thì kinh ngạc đến không rảnh lo mà dở khóc dở cười nhìn Tiểu Lão Hổ, “Cháu đừng dạy hư đệ đệ……”

“Sao có thể?” Uông Hoài Thiện cười đáp lời nàng, “Cháu cũng thế, cháu đã nói với mẫu thân rồi, ai không cho cháu kẹo cháu sẽ không cưới về nhà làm vợ.”

“Cháu ấy……” Hồ nương tử cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn. Thời tiết này quả thật quá oi bức, cho dù ngồi ở kia thì chỉ một lúc là đã mồ hôi như mưa huống chi hắn còn đang cõng Đại Bảo, “Mau vào trong nhà hóng mát đi, đợi lát nữa mưa xuống là mát mẻ ngay.”

Nói mang nàng đưa hai đứa nhỏ vào phòng nhưng vẫn không quên nhìn lên nóng nhà khiếp sợ, lo lắng Trương Tiểu Oản bước hụt một cái sẽ ngã xuống.

Mà bên kia có một nam nhân đang trèo lên ngọn cây, nhìn phụ nhân bên này giẫm lên mái ngói mà như giẫm trên mặt đất thì lông mày hơi nhướng lên, trên khuôn mặt lạnh nhạt có chút tán thưởng.

Quả nhiên là kẻ to gan lớn mật, như vậy nàng ta cũng có thể coi là người quyết đoán, đảm đương được việc quản lý một nhà.

*******

Mưa to tầm tã ước chừng ba ngày cũng không ngừng lại, nước sông lúc nào cũng bắt đầu dềnh lên. Thời tiết lại không mát mẻ hơn bao nhiêu, ngược lại thêm hơi ẩm nên càng ướt nóng khiến người ta khó có thể hô hấp.

Đại Bảo vì thế lại ho khan, Trương Tiểu Oản cầm ngải thảo huân phòng để tránh hai đứa nhỏ lại bị nhiễm bệnh nào đó.

Bên ngoài hiện tại là cảnh tượng gì thì bọn họ cũng không biết. Nhưng nhìn nước sông đã phủ qua đồng ruộng là Trương Tiểu Oản cũng hiểu bên ngoài chẳng khá hơn bao nhiêu.

Hiện tại có khi còn tệ hơn với khi trước trời không mưa. Sợ là phải chờ mưa tạnh thì tình hình mới dần dần tốt lên được. Trong một chốc lát sợ là cuộc sống sẽ khổ sở vô cùng.

Hạn hán rồi úng ngập đều liên tiếp quả thực chính là ông trời muốn mạng người…… Nhưng lần này lũ hẳn là sẽ qua nhanh hơn hạn hán. Hiện tại là tháng mười, Trương Tiểu Oản nghĩ đến lúc qua sinh nhật Tiểu Lão Hổ thì lũ sẽ lui. Đến lúc đó bọn họ sẽ bắt đầu trồng củi cải, lại vào trong núi thì đám động vật chắc cũng trở về. Như thế bọn họ sẽ có chút thịt để thêm đồ ăn. Lúc này bọn họ sẽ không bán lấy tiền nữa mà chỉ mong đắp đổi qua ngày khó khăn này.

Khi đó người nào còn sống thì tiếp tục sống, qua một đoạn thời gian, có lẽ tới mùa xuân năm sau Tiểu Lão Hổ sẽ lại có thể tiếp tục đến trường. Chỉ cần ông trời không muốn tuyệt đường người thì ngày chắc chắn sẽ tốt hơn.

Một ngày này, lúc mưa to liên miên không ngừng, nước sông cũng sắp dềnh đến cửa nhà họ, Hồ Cửu Đao mang theo Uông Hoài Thiện, cõng Đại Bảo, bung dù ra cửa nhìn nước sông dâng lên.

Lúc này Uông Vĩnh Chiêu từ tiền viện tới gõ cửa hỏi Trương Tiểu Oản sau đó lạnh lẽo nói với nàng, “Ta có việc muốn nói với ngươi.”

Rốt cuộc cũng tới. Trương Tiểu Oản nhếch khóe miệng, cúi đầu duỗi tay làm tư thế mời.

Hồ nương tử lúc này đang ngồi trước cửa nhà chính làm may vá thấy Uông Vĩnh Chiêu tới thì miệng lập tức há to như quả trứng gà. Nàng ta nhìn người có khuôn mặt giống hệt Tiểu Lão Hổ kia thì mặt ngây ra như phỗng, mãi đến Uông Vĩnh Chiêu cầm ô đi nhanh qua nàng, nước mưa bắn lên thì nàng mới lấy lại tinh thần. Nàng ta quay sang nhìn Trương Tiểu Oản cũng đang từ từ đi tới thì giật mình nói, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đây là……”

Trương Tiểu Oản đưa ô cho nàng lại không nhanh không chậm nói, “Muội tử, ngươi giúp ta đến trước cửa nhìn, nếu Đao gia dẫn mấy đứa nhỏ về thì ngươi lại dẫn bọn họ đi vòng quanh một vòng cho ta, đợi ta tới tìm các ngươi.”

Hồ nương tử vội vàng đón lấy cái ô, uốn gối một cái rồi cầm ô, xách váy chạy ra cửa lớn giúp nàng canh cửa.

Trương Tiểu Oản nhìn nàng ta chạy ra ngoài còn không quên đóng cửa lại thì không nhịn được cười cười. Vợ chồng Hồ thị đã tốt bụng thì chớ lại còn thông tuệ, biết linh hoạt. Tiểu Lão Hổ quen được bọn họ thì ngày sau tất sẽ tin tưởng thế gian này còn có người tốt như Đao thúc, Đao thẩm của hắn.

Nói ra thì nàng và hắn đề là người may mắn, trong tình cảnh này còn gặp được người thông tuệ, thiện lương như bọn họ.

*******

“Ý Đại công tử là sau khi ngài đi rồi muốn ta tới thay ngài quản gia?” Nghe Uông Vĩnh Chiêu nói đến ý đồ muốn nàng quản gia xong Trương Tiểu Oản sửa sửa lại ống tay áo ướt nước mưa, hơi cúi đầu nhìn mặt đất nhàn nhạt nói.

Phu nhân nằm liệt, tiểu thiếp bị bệnh, lão gia tử kia cũng ốm đau trên giường, cả nhà không có một ai khỏe mạnh thì mới nhớ tới nàng. Đúng là tính toán có lời mà.

“Phải, ta xuất chiến nhưng mẫu thân lại ốm đau trên giường, ngươi là chủ mẫu thì tự nhiên phải thay bà ấy đảm đương việc trong nhà.” Uông Vĩnh Chiêu cũng không mặn không nhạt nói.

“Thiếp thân sợ là không có năng lực này, là Đại công tử xem trọng rồi.” Trương Tiểu Oản hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, bình tĩnh đánh giá xem nam nhân trước mặt chuẩn bị tung ra chiêu gì.

“Ngươi có năng lực này hay không thì chỉ cần xem sau này ngươi đương gia thế nào là biết.”

Trương Tiểu Oản nghe xong thì hồi lâu cũng không trả lời. Lát sau nàng vẫn mạnh mẽ lên miếng, “Đại công tử cho rằng ta sẽ đồng ý sao?”

Nhìn phụ nhân trước mặt lúc này không hề tự xưng thiếp thân nữa, Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt cười nói, “Đây là phần việc của ngươi, làm gì có chuyện ngươi đồng ý hay không.”

Trương Tiểu Oản cũng cười với hắn nhưng ý cười rất lạnh, “Phụ nhân thật đúng là không có bản lĩnh này. Ta gả cho Uông gia bảy năm, đến phòng bếp của Uông gia ta còn chưa từng vào, làm gì dám đảm đương trọng trách nặng nề này. Công tử vẫn đừng nên ép ta mới tốt.”

“À……” Uông Vĩnh Chiêu nói ra một lời này lại nhìn mưa bên ngoài đã tạnh dần, một lúc lâu không nói ra lời.

Trương Tiểu Oản sửa sang lại tay áo xong thì lấy ra khăn tay xoa lòng bàn tay ướt nước.

Một lát sau mưa lại lớn dần lên, Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại nói với Trương Tiểu Oản, “Năm ngày sau ta xuất chinh, đến lúc đó ta sẽ mang đứa nhỏ đi với ta.”

Trương Tiểu Oản nghe xong lời này thì tay trái đang lau nước lập tức nắm chặt. Nàng không rảnh nghĩ ngợi nhiều mà lập tức ngẩng đầu hung hăng nhìn Uông Vĩnh Chiêu.

Uông Vĩnh Chiêu cũng không lảng tránh mà nhìn thẳng mắt nàng. Lúc này lãnh khốc trong mắt hắn hung ác vây quanh nàng. Hắn thậm chí còn nhếch miệng nói, “Sao, không giả vờ kính cẩn nghe lời nữa à?”

“A.” Trương Tiểu Oản cười khẽ một tiếng, “Cho nên Đại công tử phải dùng Hoài Thiện để ép ta à?”

“Ngươi muốn nghĩ thế cũng không sao. Ngươi ở trong nhà chăm sóc việc nhà, ta ở trên chiến trường sẽ dạy hắn thế nào để trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.”

“Nhưng hắn mới chỉ có bảy tuổi, còn chưa cần nói tới cái gì mà nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như ngài nói……” Trương Tiểu Oản hung hăng vứt ra những lời này, “Mà thời gian này ngài âm thầm nhìn chằm chằm ta là muốn ta bán mạng thay ngài hả? Đại công tử, ta tự hỏi sau khi ta gả cho Uông gia các người, những khuất nhục Uông gia cho ta đã chịu hết, thế còn chưa đủ sao? Ngài còn muốn như thế nào mới cảm thấy đủ hả?”

“Lời ta chỉ nói tới đây, năm ngày sau đứa nhỏ đi theo ta, ngươi quản trong nhà. Việc này tự ngưoi cân nhắc nặng nhẹ.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong lập tức đứng dậy, tính toán cất bước mà đi.

Trương Tiểu Oản cũng đứng dậy theo, nhanh chóng đạp đến sau cửa lấy cung tiễn treo ở đó, kéo cung nhắm ngay Uông Vĩnh Chiêu. Trong một khắc nàng nhắm ngay tim hắn híp mắt nói, “Đại công tử, ngài thử bước một bước xem.”

Uông Vĩnh Chiêu chậm rãi xoay người, chống ô đứng trước màn mưa đột nhiên lại tầm tã, cả người anh tuấn như bức họa. Lúc này hắn thậm chí còn mỉm cười, trong tươi cười có trào phúng, “Trương thị, ngươi muốn giết phu sao?”

Trương Tiểu Oản cũng chậm rãi cong khóe miệng, hơi hơi nở nụ cười nói, “Ngài đừng nói thế, ngài mà dám mang con tai lên chiến trường thì đừng nói giết phu. Đến lúc đó ngài có thể xem trên đời này có cái gì ta không dám làm.”

Uông Vĩnh Chiêu lạnh giọng hỏi, “À, phải không?”

Trương Tiểu Oản cầm cung tiễn nhắm thẳng ngực hắn không hề do dự. Nàng híp mắt nhìn mũi tên trí mạng của mình, dùng giọng nói còn lạnh và trấn định hơn cả của Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngài tốt nhất nên tin tưởng, nếu không tin thì ngài thử bước một bước xem……”

Nhân nại của một người có giới hạn. Nàng đã nhẫn nhịn những khổ cực người thường không chịu nổi, những ngày đêm vì sống sót mà giãy dụa. Tất cả chỉ vì để có thể sống tiếp, vì tương lai tốt đẹp của những người nàng giấu trong lòng. Cho dù thế nào đó cũng là động lực giúp nàng sống sót tiếp.

Mà hiện tại người này lại muốn mang mệnh căn của nàng đi nơi chiến trường xa xôi khi hắn mới chỉ có bảy tuổi. Khi trên đời chỉ có mình nàng quan tâm đến hắn, thì hắn lại bị người cha chẳng chút yêu thương mình lợi dụng đem ra ép nàng. Hắn sẽ bị người ta mang tới nơi nàng không nhìn thấy, không bảo hộ được hắn mà chịu cực khổ.

Đã đến nước này thì dù nàng phải chết Uông Vĩnh Chiêu cũng đừng nghĩ cướp con của nàng.

Trước khi đó nàng sẽ giết hắn. Nàng đã không thể chịu được nữa.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!