“Phan Ưng Túc! Nơi nào có anh sẽ không có tôi.” Bảo Vy nén từng lời tức giận này trong lòng, cố nuốt cho trôi cục tức, ráng nhịn không nói ra. Ưng Túc nói ra lời này cũng biết mình quá đáng, hắn liền muốn đến phân bua gì đó nhưng nhìn hai mắt trừng to của Bảo Vy cùng sắc mặt doạ người của cô thì hắn cũng chỉ đành dừng ý nghĩ này lại.
Sau khi hắn đưa cô tình nhân của mình rời đi, Bảo Vy liền lên mạng tìm hiểu quá trình ly hôn ở Mĩ. Đáng buồn cười ở chỗ là cô chỉ vừa nhận giấy đăng ký kết hôn tuần trước mà thôi. Cả đêm hôm đó Ưng Túc cũng không quay lại. Bảo Vy cũng thức gần trọn đêm nhưng không phải để cô nhớ hắn hay nghĩ ngợi linh tinh mà là lập kế hoạch ly hôn. Mọi thứ xong xuôi, cô liền cười mãn nguyện, đóng máy tính lại, đi ngủ.
Mấy ngày sau, Ưng Túc cũng quay về nhà. Bảo Vy liền như biến thành con mèo bị cắt hết móng, bẻ hết răng. Cô biết mẫu phụ nữ Ưng Túc thích cho nên đã “hóa trang” y như vậy. Cô không nổi giận, không móc mỉa hay tỏ thái độ không vui gì. Ngược lại còn mỉm cười niềm nở, vui vẻ nói cười chào hỏi. Cho nên khi vừa về nhà, hắn còn nghĩ mình đi nhầm nhà.
Cô giúp hắn cởi áo khoác, vào bếp lấy nước chanh cho hắn, lấy khăn ấm cho hắn lau mặt... Nói chung là hầu hạ rất tốt mà không cần tiền boa.
Phan Ưng Túc lần đầu trong đời thấy Bảo Vy như vậy thì cũng thích thú nhìn xem cô định giở trò gì. Theo như kinh nghiệm của hắn thì tối nay cô nhất định bò lên giường hắn. Lúc đó, hắn sẽ một phát đá bay cô ra khỏi phòng để dẹp đi tính kiêu ngạo của cô. Nhưng hắn đã đoán nhầm rồi, Bảo Vy không bao giờ dùng thể xác làm cách cho nên đêm đó dù rằng Ưng Túc ở lại nhà nhưng cô lại chuyển sang phòng khác để ngủ. Điều anh không ngờ nhất chính là Bảo Vy giả vờ tiếp cận anh để anh không để ý mà gắn máy quay phim siêu nhỏ vào ví tiền, khóa dây nịt và mũi giày của anh. Thậm chí còn lén lấy chìa khóa mở cửa xe hơi để đặt máy ghi hình vào đó.
Sáng hôm sau thức dậy thì Bảo Vy đã không còn như tối qua nữa. Cô trở lại làm chính mình. Bởi vì chỉ cần một đêm giữ hắn ở nhà là quá đủ để hành động. Cô không muốn phí sức diễn thêm kịch nữa làm gì.
Lúc hắn bước xuống nhà thì cô đã đi làm từ hai tiếng trước. Hắn nhíu nhíu mày vẫn không hiểu chuyện gì, nghĩ không ra nên đành bỏ qua. Cho đến một ngày không xa, Vương Minh Kỳ gọi điện cho hắn và nói là Bảo Vy đã nộp đơn ly hôn lên tòa án thì Ưng Túc vẫn ung dung nói: “Tôi không ký tên là được rồi.”
Vương Minh Kỳ thở dài nói: “E là không được, bởi vì vợ của cậu có đầy đủ chứng cớ cậu ngoại tình.”
Ưng Túc hốt hoảng nhíu mày hỏi lại: “Chứng cớ gì?”
Vương minh Kỳ liền nói: “Hơn mười đoạn băng quay lén “chuyện đó” của cậu. Tư thế nào cũng có, màu da nào cũng có và nơi nào cũng có. Rõ hơn phim bom tấn, thật hơn phim thời sự. Tôi chỉ xem thôi cũng đã phục cậu rồi...”
Vương Minh Kỳ chưa nói hết câu thì Phan Ưng Túc đã đấm mạnh nắm tay xuống bàn, tức giận phun ra một câu: “Chết tiệt! Cô ta dám đặt bẫy tôi. Minh Kỳ, cậu phải biết tôi không thể ly hôn với cô ta lúc này. Ba tôi chắc chắn sẽ nổi giận. Chuyện ở công ty chưa ngả bài. Tôi không muốn ngay cả ba tôi cũng quay lưng với tôi.”
Vương Minh Kỳ nhẹ kéo nút thắt cà vạt qua lại cho dễ thở nhưng vẫn khó khăn nói: “Ưng Túc, vụ này mình không cãi nổi. Có trách hãy trách vợ cậu quá sắc bén. Tớ chắc chắn tòa án sẽ xử cho hai người li hôn rất nhanh.”
Sau khi cúp điện thoại, Ưng Túc mệt mỏi ngã lưng vào ghế ở phòng làm việc, tự dưng trong lòng cảm thấy rất phiền não, miệng anh liên tục lẩm bẩm: “Phương Bảo Vy, cô giỏi lắm! Dám chơi tôi thảm như vậy. Tôi không cho cô nếm mùi thì tôi gọi cô là mẹ... của con tôi”. Những chữ sau hắn liền hạ giọng, nói thêm vào nên rất nhỏ, gần như là lẩm bẩm.
Phan Ưng Túc đầu đầy diệu kế để Bảo Vy rút đơn ly hôn. Nhưng cuối cùng lại chọn ngay cách ngu ngốc nhất. Đó chính là chiếm đoạt Bảo Vy.
Đúng như lời của Vương Minh Kỳ, tòa án không có lý do để không xử vụ này ly hôn. Mặc cho Phan Ưng Túc tốn bao nhiêu tiền, vận dụng bao nhiêu quan hệ thì tòa án cũng không có lý do không tiếp nhận vụ kiện, càng không có lý do để Bảo Vy thua kiện.
Trước ngày lấy được quyết định ly hôn, cô dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc và mang tất tần tật những thứ thuộc về mình ra đi. Cô quyết không lưu lại chút vết tích nào ở nơi này, cũng như trong cuộc đời hắn. Cuộc hôn nhân hoang đường giữa cô và Phan Ưng Túc cứ như vậy êm đẹp mà kết thúc sau gần sáu tháng mạnh ai nấy sống.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
--------------------------
Hi các tình yêu của Hạc Giấy!
Nếu các bạn thích bộ truyện mới này của mình thì mình cũng mong các bạn ủng hộ cho bộ truyện Thiên Kim Bạc Tỉ và Chị Vợ, Anh Yêu Em của mình. Những bộ truyện mình viết đều có liên quan với nhau và chắc chắn sẽ không làm các bạn thất vọng á.
http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html
http://santruyen.com/chi-vo-anh-yeu-em-h.html
Còn Đây là link Facebook của mình. Hoan nghênh chào đón các bạn đến thăm
https://www.facebook.com/pg/papercrane181/posts/?ref=page_internal
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Đừng quên cho mình biết bạn thích truyện của mình nhé! Một lần nữa xin cảm ơn các bạn.